0 chữ
Chương 20
Chương 20
Khi đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, Mạc Nhan vừa giúp bà cụ xếp lê, vừa tranh thủ nhìn quanh xem người ta bán những gì. Nàng nhận ra phần lớn đều bán rau củ, gà vịt, cá thịt. Rau củ thì toàn loại kiếp trước nàng từng thấy qua, nhưng trái cây lại không nhiều. Có vài nhà bán lê với đào, còn loại phổ biến nhất kiếp trước như táo thì lại chẳng thấy đâu.
Đúng lúc nàng đang đảo mắt nhìn quanh, bà cụ bên cạnh cười bảo:
"Ngươi trồng bắp này chắc chăm khéo lắm hả? Bắp lớn hơn người ta, màu lại đẹp, nhìn là thấy ngon rồi!"
Phải đấy! Đồ trong không gian mà, toàn là hàng chất lượng cao!
Mạc Nhan trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm:
"Chắc là do bón nhiều phân nên nó lớn nhanh. Trong nhà cũng chỉ trông chờ vào mấy thứ này để đổi lấy dầu muối thôi mà."
Bà cụ có hơi buồn bực. Nhà bà có người già cũng giỏi trồng trọt, chăm tưới bón kỹ lắm, vậy mà sao không được như vậy nhỉ?
Mặt trời dần lên cao, chợ bắt đầu đông đúc, tiếng rao hàng vang rộn cả con đường. Đây là lần đầu tiên Mạc Nhan trải nghiệm chuyện bán đồ ăn trong hai kiếp người, vì chưa quen nên nàng chỉ đứng ngây ra, nhìn người ta mua bán mà không biết mở miệng thế nào.
Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đi ngang qua quầy hàng của Mạc Nhan, thấy cà chua to hơn người ta, màu lại đỏ au, đôi mắt liền sáng rỡ. Nàng chỉ vào đống cà chua hỏi: “Cô nương, cái này bán thế nào?”
Không ngờ lại có khách đến nhanh như vậy, Mạc Nhan cũng không vội báo giá, mà cầm một quả cà chua bẻ đôi, đưa một nửa qua: “Đại tỷ, ngài nếm thử trước đi, không lấy tiền đâu!”
Người phụ nữ hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy cắn một miếng. Cà chua giòn rụm, vị chua ngọt đậm đà làm nàng không kìm được ăn thêm mấy miếng nữa, chớp mắt nửa quả cà chua đã nằm gọn trong bụng. Nàng chép chép miệng, hài lòng nói: “Cô nương, cho ta năm cân!”
“Dạ được!”
Không ngờ đơn hàng đầu tiên lại lớn như vậy, trong lòng Mạc Nhan vui như mở hội. Có điều nàng không có cân, cũng không biết cách ước lượng, đành phải nhờ bà hàng xóm mang cân qua giúp.
Cà chua quả to, cân lên đúng năm cân. Vừa cho cà chua vào rổ người phụ nữ, Mạc Nhan vừa nói: “Đại tỷ, đây là cà chua của ngài, một cân ba văn, tổng cộng mười lăm văn.”
Người phụ nữ đang lục túi lấy tiền, nghe tới giá mười lăm văn thì mặt hơi sầm lại: “Nhà khác bán cà chua chỉ hai văn một cân, sao nhà ngươi lại bán tới ba văn? Mắc quá!”
Nghe vậy Mạc Nhan vẫn cười, không hề bực: “Đại tỷ, ngài mới vừa nếm rồi, cà chua nhà ta ăn ngon hơn nhà khác thế nào chắc ngài cũng rõ.”
Người phụ nữ nghe xong thì cứng họng, quả thật là cà chua ngon thiệt, cũng ngại không tiện cãi lại.
Cuối cùng, Mạc Nhan còn tặng thêm hai cây cải trắng xanh mướt, người phụ nữ như được hời lớn, lập tức vui vẻ trả tiền.
Đây là lần đầu tiên Mạc Nhan kiếm được mười lăm văn trong đời, nụ cười trên mặt không giấu nổi sự mãn nguyện...
Phố xá người qua lại tấp nập, ồn ào nhộn nhịp.
Mạc Nhan bận rộn tiếp khách mua rau, nhờ có bà hàng xóm giúp cân, nàng nhẹ người hơn nhiều. Cái túi tiền đeo bên hông mỗi lúc một nặng làm lòng nàng cứ rộn ràng. Chẳng mấy chốc, cả rổ rau gần như bán sạch, chỉ còn lại ba trái bắp vàng ươm.
Ba trái bắp còn lại nàng cũng không định bán, liền lấy ra rồi cất rổ vào phía sau.
“Hài tử, còn bắp mà con không bán tiếp sao?” Bà hàng xóm không khỏi thắc mắc.
Mạc Nhan đưa mấy trái bắp lại gần sọt tre của bà, cười tươi: “A bà, hôm nay nhờ có bà giúp, con mới bán hết chỗ rau. Mấy trái bắp này không đáng bao nhiêu, coi như con cảm ơn bà.”
Bà vừa nghe liền vội vàng định trả lại: “Vậy sao được! Bắp này có thể bán được sáu văn đó!”
Đúng lúc nàng đang đảo mắt nhìn quanh, bà cụ bên cạnh cười bảo:
"Ngươi trồng bắp này chắc chăm khéo lắm hả? Bắp lớn hơn người ta, màu lại đẹp, nhìn là thấy ngon rồi!"
Phải đấy! Đồ trong không gian mà, toàn là hàng chất lượng cao!
Mạc Nhan trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm:
"Chắc là do bón nhiều phân nên nó lớn nhanh. Trong nhà cũng chỉ trông chờ vào mấy thứ này để đổi lấy dầu muối thôi mà."
Mặt trời dần lên cao, chợ bắt đầu đông đúc, tiếng rao hàng vang rộn cả con đường. Đây là lần đầu tiên Mạc Nhan trải nghiệm chuyện bán đồ ăn trong hai kiếp người, vì chưa quen nên nàng chỉ đứng ngây ra, nhìn người ta mua bán mà không biết mở miệng thế nào.
Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đi ngang qua quầy hàng của Mạc Nhan, thấy cà chua to hơn người ta, màu lại đỏ au, đôi mắt liền sáng rỡ. Nàng chỉ vào đống cà chua hỏi: “Cô nương, cái này bán thế nào?”
Không ngờ lại có khách đến nhanh như vậy, Mạc Nhan cũng không vội báo giá, mà cầm một quả cà chua bẻ đôi, đưa một nửa qua: “Đại tỷ, ngài nếm thử trước đi, không lấy tiền đâu!”
“Dạ được!”
Không ngờ đơn hàng đầu tiên lại lớn như vậy, trong lòng Mạc Nhan vui như mở hội. Có điều nàng không có cân, cũng không biết cách ước lượng, đành phải nhờ bà hàng xóm mang cân qua giúp.
Cà chua quả to, cân lên đúng năm cân. Vừa cho cà chua vào rổ người phụ nữ, Mạc Nhan vừa nói: “Đại tỷ, đây là cà chua của ngài, một cân ba văn, tổng cộng mười lăm văn.”
Người phụ nữ đang lục túi lấy tiền, nghe tới giá mười lăm văn thì mặt hơi sầm lại: “Nhà khác bán cà chua chỉ hai văn một cân, sao nhà ngươi lại bán tới ba văn? Mắc quá!”
Người phụ nữ nghe xong thì cứng họng, quả thật là cà chua ngon thiệt, cũng ngại không tiện cãi lại.
Cuối cùng, Mạc Nhan còn tặng thêm hai cây cải trắng xanh mướt, người phụ nữ như được hời lớn, lập tức vui vẻ trả tiền.
Đây là lần đầu tiên Mạc Nhan kiếm được mười lăm văn trong đời, nụ cười trên mặt không giấu nổi sự mãn nguyện...
Phố xá người qua lại tấp nập, ồn ào nhộn nhịp.
Mạc Nhan bận rộn tiếp khách mua rau, nhờ có bà hàng xóm giúp cân, nàng nhẹ người hơn nhiều. Cái túi tiền đeo bên hông mỗi lúc một nặng làm lòng nàng cứ rộn ràng. Chẳng mấy chốc, cả rổ rau gần như bán sạch, chỉ còn lại ba trái bắp vàng ươm.
Ba trái bắp còn lại nàng cũng không định bán, liền lấy ra rồi cất rổ vào phía sau.
“Hài tử, còn bắp mà con không bán tiếp sao?” Bà hàng xóm không khỏi thắc mắc.
Mạc Nhan đưa mấy trái bắp lại gần sọt tre của bà, cười tươi: “A bà, hôm nay nhờ có bà giúp, con mới bán hết chỗ rau. Mấy trái bắp này không đáng bao nhiêu, coi như con cảm ơn bà.”
Bà vừa nghe liền vội vàng định trả lại: “Vậy sao được! Bắp này có thể bán được sáu văn đó!”
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
