TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

“Đừng phiền phức nữa, bọn tôi không đói.”

Lời vừa dứt, bụng một dị năng giả liền kêu ọt ọt. Họ làm nhiệm vụ từ trưa, đến giờ mới được uống nước nóng, sao không đói cho được?

Người đó đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Lý Tư khẽ ho một tiếng:

“Chúng tôi chỉ làm việc nên làm, không đáng để báo đáp thế này.”

Hàng Cửu Khê mỉm cười: “Cho dù không vì ân cứu mạng, các anh là bạn của chị Diễm, cũng là bạn của tôi. Mời bạn ăn bữa cơm, có gì là quá đáng?”

Nhắc đến Chung Diễm Diễm, Lý Tư trầm mặc.

Cô ấy là nói vậy với chủ nông trại sao? Cô ấy vẫn xem anh là bạn ư?

Lý Tư cười nhạt, khẽ gật đầu:

“Cô nói đúng, chúng ta là bạn.”

Hàng Cửu Khê không khỏi thầm tán thưởng, chị Diễm thật có sức hút! Một người đàn ông cứng rắn, lạnh lùng như thế mà chỉ cần nhắc tới tên cô ấy đã lộ ra nụ cười dịu dàng.

Mang theo một cảm xúc khó gọi tên, cô trở vào giúp ông nội nấu ăn.

Chẳng bao lâu, nồi canh rau cá hầm được dọn lên. Dù không đẹp mắt nhưng nguyên liệu toàn là loại hảo hạng, hương thơm bay khắp nơi. Vị tươi của rau và ngọt của cá hoà quyện, ngay cả nước súp màu sữa cũng hấp dẫn không chịu nổi.

Mỗi dị năng giả đều được một bát to.

Lý Tư phấn khởi, tự mình xung phong mang phần cơm vào cho Chung Diễm Diễm.

Hàng Cửu Khê cũng để mặc cho anh ấy đi.

Trong lều, Chung Diễm Diễm đang gắng sức áp chế dòng khí huyết đang hỗn loạn trong cơ thể.

Cô ấy nghe thấy tiếng đàn ông ngoài cửa lều nhưng không còn sức để để ý.

Lý Tư gọi hai lần, thấy không có ai đáp lời, liền bỏ lại bát cơm, vội vã lao vào trong lều, dị năng đã sẵn sàng trong tay.

Chung Diễm Diễm ánh mắt nghiêm nghị:

“Ra ngoài.”

Lý Tư sững lại một chút, nhưng sau đó lại khoanh chân ngồi xuống đối diện cô ấy, vận dụng dị năng giúp cô ấy áp chế phản phệ do bị ngắt quãng khi chuẩn bị tự bạo vừa rồi.

Mười phút sau, sắc mặt của Chung Diễm Diễm không còn nhợt nhạt như lúc đầu nữa.

Khi ngưng trị liệu, cô ấy hỏi: “Anh vào đây làm gì?”

Lý Tư đáp: “Mang cơm cho em.”

Món hầm ngoài lều đã nguội, Lý Tư dùng dị năng hệ hỏa hâm nóng lại rồi mang vào: “Ăn một chút đi.”

Lý Tư nhìn cô ấy cúi đầu ăn cơm, trong lòng đau như thắt.

Anh ấy không ngờ chỉ sau ba tháng chia tay, cô ấy đã thành ra thế này.

Lý Tư mấp máy môi, lần thứ n không kìm được mà giải thích:

“Anh với cô ta thật sự không có gì. Đèn đom đóm là anh bắt về để tặng em, cô ta vô tình đυ.ng phải cái lọ, để nó bay ra ngoài, người ta mới hiểu lầm…”

7

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.