0 chữ
Chương 39
Chương 39
Hàng Cửu Khê hiếu kỳ hỏi:
“Mặt Nạ Bạc? Là vị cao thủ đeo mặt nạ ban nãy sao?”
Trang Thủy vừa xem tin nhắn trên điện thoại, vừa nói:
“Mặt Nạ Bạc là dị năng giả mạnh nhất Dung Thành hiện nay, người có thể tay không chế phục đại bàng biến dị cấp cao. Dị năng của anh ấy kỳ dị khó dò, lại luôn đeo mặt nạ, thân phận bí ẩn, chỉ nhận nhiệm vụ đặc biệt do Tổng chỉ huy đích thân giao phó.”
Nhận được đủ thông tin, Trang Thủy gập điện thoại lại:
“Lần này anh ấy đang trên đường về Dung Thành báo cáo thì tình cờ đi ngang qua đây mới cứu chúng ta. Nếu không thì…”
Lúc này, Lý Tư dìu Chung Diễm Diễm đang kiệt sức bước vào trại, những dị năng giả bị thương khác cũng lục tục trở về.
Hàng Cửu Khê vội vàng chạy đến đỡ Chung Diễm Diễm ngồi xuống:
“Chị Diễm bị thương ở đâu rồi? Có cần vào thành tìm bác sĩ không?”
Chung Diễm Diễm xua tay: “Không sao, chỉ là quá sức. Về nghỉ một lát là được.”
Cô ấy cố nén máu đang trào lên miệng, không muốn ai nhận ra điều bất thường. Cô ấy biết rất rõ, nếu tiếp tục sử dụng dị năng với tần suất này, e là chưa tới nửa năm nữa đã không sống nổi.
Không chỉ vậy, chấn thương não khiến trí nhớ của cô ấy ngày càng tệ, ngay cả chuyện xảy ra một tháng trước thì cô ấy cũng không nhớ rõ.
Nhưng những chuyện đó, không cần để Cửu Khê biết.
Thấy chị Diễm tuy sắc mặt tái nhợt nhưng không có vết thương nào rõ ràng, Hàng Cửu Khê cũng yên tâm phần nào, đưa cô ấy về lều nghỉ.
Các dị năng giả khác tự tìm chỗ nghỉ ngơi, tự xử lý và băng bó vết thương.
Các công nhân mỏ đến cảm ơn với vẻ mặt vừa kính sợ vừa rối rít.
Lý Tư điềm đạm nói: “Không cần cảm ơn, đó là bổn phận.”
Nói rồi anh ấy nhìn thấy Hàng Cửu Khê trở lại, cất lời:
— “Còn bốn tiếng nữa trời mới sáng. Đội của tôi đều bị thương, không thể về thành trong đêm. Liệu tối nay chúng tôi có thể nghỉ tạm ở đây không?”
Hàng Cửu Khê lập tức gật đầu:
“Đương nhiên rồi! Cứ nghỉ ngơi thoải mái, bao lâu cũng được.”
Những người này là ân nhân cứu mạng, làm sao cô nỡ đuổi đi?
Hơn nữa, cô mơ hồ cảm thấy cây lựu đó đến là vì cô. Nếu vậy, những thương tích này cũng do cô mà ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàng Cửu Khê đầy áy náy. Cô lặng lẽ dặn ông nội: “Lát nữa con sẽ hái vài quả dưa chuột, ông cắt thêm ít cải thảo, rồi hầm luôn cả cá tôm trong vại nước. Làm một bữa cơm cho họ. Đánh nhau mệt vậy chắc chắn đói lắm.”
Ông Hàng vẫn còn run rẩy vì sợ, chân cũng hơi mềm nhũn.
Nhưng nghe Cửu Khê nói vậy, ông và bố cô lập tức bắt tay vào nấu ăn. Có việc để làm cũng giúp họ ổn định lại tinh thần.
Ông Hàng còn lấy cả số trà quý hiếm tích cóp bấy lâu, đổ hết vào nồi, nấu một nồi trà thơm lừng.
Nếu không nhờ những người này, hôm nay họ đã bỏ mạng. Ông biết rõ, kẻ đầu tiên bị mê hoặc bởi cây kia chính là Cửu Khê. Không có họ, ông đã mất đi đứa cháu gái yêu quý rồi!
Vì Cửu Khê, vài nhúm trà có đáng là gì.
Trà vừa chín tới, hương lan tỏa khắp nơi.
Các dị năng giả bị thương cầm lấy bát trà nóng hổi, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Bọn họ làm vậy vốn là trách nhiệm, đã khoác lên mình quân phục phòng vệ thì phải gánh vác lấy. Nhưng được người khác để tâm ghi nhớ, vẫn khiến họ cảm động.
Ông Hàng bận rộn thế nào cũng không giấu được khỏi ánh mắt những người này. Thấy Hàng Cửu Khê hái cả dưa chuột còn chưa lớn, Lý Tư vội nói:
“Mặt Nạ Bạc? Là vị cao thủ đeo mặt nạ ban nãy sao?”
Trang Thủy vừa xem tin nhắn trên điện thoại, vừa nói:
“Mặt Nạ Bạc là dị năng giả mạnh nhất Dung Thành hiện nay, người có thể tay không chế phục đại bàng biến dị cấp cao. Dị năng của anh ấy kỳ dị khó dò, lại luôn đeo mặt nạ, thân phận bí ẩn, chỉ nhận nhiệm vụ đặc biệt do Tổng chỉ huy đích thân giao phó.”
Nhận được đủ thông tin, Trang Thủy gập điện thoại lại:
“Lần này anh ấy đang trên đường về Dung Thành báo cáo thì tình cờ đi ngang qua đây mới cứu chúng ta. Nếu không thì…”
Lúc này, Lý Tư dìu Chung Diễm Diễm đang kiệt sức bước vào trại, những dị năng giả bị thương khác cũng lục tục trở về.
Hàng Cửu Khê vội vàng chạy đến đỡ Chung Diễm Diễm ngồi xuống:
“Chị Diễm bị thương ở đâu rồi? Có cần vào thành tìm bác sĩ không?”
Cô ấy cố nén máu đang trào lên miệng, không muốn ai nhận ra điều bất thường. Cô ấy biết rất rõ, nếu tiếp tục sử dụng dị năng với tần suất này, e là chưa tới nửa năm nữa đã không sống nổi.
Không chỉ vậy, chấn thương não khiến trí nhớ của cô ấy ngày càng tệ, ngay cả chuyện xảy ra một tháng trước thì cô ấy cũng không nhớ rõ.
Nhưng những chuyện đó, không cần để Cửu Khê biết.
Thấy chị Diễm tuy sắc mặt tái nhợt nhưng không có vết thương nào rõ ràng, Hàng Cửu Khê cũng yên tâm phần nào, đưa cô ấy về lều nghỉ.
Các dị năng giả khác tự tìm chỗ nghỉ ngơi, tự xử lý và băng bó vết thương.
Các công nhân mỏ đến cảm ơn với vẻ mặt vừa kính sợ vừa rối rít.
Lý Tư điềm đạm nói: “Không cần cảm ơn, đó là bổn phận.”
— “Còn bốn tiếng nữa trời mới sáng. Đội của tôi đều bị thương, không thể về thành trong đêm. Liệu tối nay chúng tôi có thể nghỉ tạm ở đây không?”
Hàng Cửu Khê lập tức gật đầu:
“Đương nhiên rồi! Cứ nghỉ ngơi thoải mái, bao lâu cũng được.”
Những người này là ân nhân cứu mạng, làm sao cô nỡ đuổi đi?
Hơn nữa, cô mơ hồ cảm thấy cây lựu đó đến là vì cô. Nếu vậy, những thương tích này cũng do cô mà ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàng Cửu Khê đầy áy náy. Cô lặng lẽ dặn ông nội: “Lát nữa con sẽ hái vài quả dưa chuột, ông cắt thêm ít cải thảo, rồi hầm luôn cả cá tôm trong vại nước. Làm một bữa cơm cho họ. Đánh nhau mệt vậy chắc chắn đói lắm.”
Ông Hàng vẫn còn run rẩy vì sợ, chân cũng hơi mềm nhũn.
Ông Hàng còn lấy cả số trà quý hiếm tích cóp bấy lâu, đổ hết vào nồi, nấu một nồi trà thơm lừng.
Nếu không nhờ những người này, hôm nay họ đã bỏ mạng. Ông biết rõ, kẻ đầu tiên bị mê hoặc bởi cây kia chính là Cửu Khê. Không có họ, ông đã mất đi đứa cháu gái yêu quý rồi!
Vì Cửu Khê, vài nhúm trà có đáng là gì.
Trà vừa chín tới, hương lan tỏa khắp nơi.
Các dị năng giả bị thương cầm lấy bát trà nóng hổi, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Bọn họ làm vậy vốn là trách nhiệm, đã khoác lên mình quân phục phòng vệ thì phải gánh vác lấy. Nhưng được người khác để tâm ghi nhớ, vẫn khiến họ cảm động.
Ông Hàng bận rộn thế nào cũng không giấu được khỏi ánh mắt những người này. Thấy Hàng Cửu Khê hái cả dưa chuột còn chưa lớn, Lý Tư vội nói:
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
