TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Ông Hàng lại nấu thêm một nồi canh rêu đầy ụ, còn thả vào nửa lá cải thảo thái nhỏ, mỗi người được một bát.

Thấy trong canh có cả rau, ai nấy càng cảm kích không thôi, rối rít cảm ơn rồi lặng lẽ ăn uống.

Chung Diễm Diễm nhìn cảnh tượng ấy, khẽ nói với Hàng Cửu Khê:

“Lần này Trang Thủy coi như đã làm một việc tốt. Trên chuyến tàu đó chắc chắn không chỉ có dân thường ngoan ngoãn, còn có cả dị năng giả cấp thấp, hoặc những người thường có thế lực, có bối cảnh… Nếu họ bị đưa đến đây, chưa biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.”

Hàng Cửu Khê hỏi: “Là anh ấy cố ý chọn ra nhóm này?”

Chung Diễm Diễm gật đầu: “Lệnh từ quân phòng vệ, anh ấy không thể không chấp hành. Đành phải chọn cách này để giảm thiểu tổn thất cho cô.”

Hàng Cửu Khê khẽ mỉm cười. Đúng là từ khi đến thế giới này, ngoài người thân, Trang Thủy là người tốt đầu tiên mà cô gặp được.

Những người thợ mỏ ăn no uống đủ, xung quanh lại an toàn, không chống nổi cơn buồn ngủ, tựa vào nhau thϊếp đi.

Còn Trang Thủy thì chưa nhận được tin xác nhận việc bắt giữ thực vật biến dị, vẫn không dám chợp mắt.

Các dị năng giả cũng không ngủ, ngồi quanh đống lửa, cảnh giác đề phòng bất trắc.

Hàng Cửu Khê ngồi cùng họ, giấc mộng đêm qua vẫn ám ảnh, khiến cô bồn chồn không yên.

Cô đưa tay thêm củi vào đống lửa, lửa bén, tàn tro bay lên, mùi khói lan tỏa.

Bỗng dưng, cô cảm thấy cảnh vật trước mắt như bị màn sương phủ kín, cô lại ở trong thung lũng đầy hoa và chim hót như trong giấc mơ.

Sao có thể thế được, rõ ràng cô chưa hề ngủ!

Trong tay cô vẫn còn cầm khúc củi chuẩn bị ném vào lửa.

Hàng Cửu Khê giật mình bật dậy, lần này cô nhìn rõ vật thể khổng lồ giữa thung lũng, một cây lựu cực lớn, cành lá xum xuê.

Những quả lựu to bằng quả bóng rổ treo lủng lẳng trên cành, tỏa ra mùi thơm ngọt dịu.

Chúng mê hoặc Hàng Cửu Khê từng bước tiến lại gần gốc cây.

Từ thân cây vang lên một giọng nói già nua: “Đưa máu của ngươi cho ta.”

Hàng Cửu Khê chớp mắt, đưa tay định dùng khúc củi đâm vào canh ấyy, rút máu hiến tế cho cây lựu.

Nhưng tay cô như bị thứ gì đó giữ chặt, dù cố thế nào cũng không đâm trúng được.

“Ký chủ, tỉnh lại! Đừng để nó mê hoặc!”

Hệ thống hoảng hốt nhắc nhở. Tất cả chỉ vì nó đã quên nhắc cô mua gói phòng thủ, bây giờ gặp nguy hiểm, nó cũng bó tay.

Hàng Cửu Khê cảm thấy đầu đau như bị kim châm, bên tai có ai đó gấp gáp gọi tên cô, tiếng ồn ào hỗn loạn.

Đột nhiên, một tia sáng màu lam lóe lên.

Đâu còn thung lũng nào có chim hót hoa nở, cô vẫn đang ở nông trại đơn sơ. Canh ấyy bị Chung Diễm Diễm nắm chặt.

Ánh mắt của Trang Thủy ánh lên màu lam, một bên khóe mắt chảy máu đỏ thẫm, anh ấy chớp mắt, nói:

“Cẩn thận! Em bị thực vật biến dị tạo ảo giác tấn công. Nó đang nhắm thẳng vào em.”

Chung Diễm Diễm ném khúc củi khỏi tay cô, đẩy cô về phía an toàn trong trại:

“Bịt kín mũi miệng lại, tránh hít phải độc khí mà rơi vào mê cảnh.”

Đến lúc này, Hàng Cửu Khê mới biết, ngay lúc cô bị kéo vào ảo giác, thực vật biến dị đã tấn công trại. Nhưng may mắn, đội dị năng giả vẫn đang truy dấu đã kịp phát hiện và lao vào chiến đấu.

Mọi người trong trại đã tỉnh dậy, nhìn về phía xa nơi trận chiến diễn ra, lo lắng không thôi.

Cây lựu khổng lồ trong ảo cảnh kia, giờ đang hiện hữu, giao chiến ác liệt với đội dị năng giả.

5

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.