0 chữ
Chương 36
Chương 36
Cô không lấy tiền, mà gom hết những vật tư trong không gian của Trang Thủy mà cô cảm thấy có ích.
Cô trích ra một trăm cân bột lúa mạch đen đưa cho ông nội:
“Ông làm bánh hấp cho mọi người ăn nhé, không cần nhiều quá, mỗi người một hai cái là đủ lót dạ rồi.”
Tô An và bố cô cùng đi phụ bếp.
Thức ăn, trong thời mạt thế, là thứ quý giá nhất. Ngoại trừ dị năng giả giàu có, không ai nỡ đem thức ăn ra bán.
Nông trại nhỏ này lại quá đơn sơ, nên những người thợ mỏ ban đầu không hy vọng gì, chỉ nghĩ sẽ bị từ chối.
Không ngờ người trong nông trại lại thực sự nhóm lửa nấu ăn, ai nấy lập tức xúc động vô cùng.
Họ thi nhau đi tìm củi trong phạm vi bảo vệ, phụ ông nội nhào bột, tiếp củi, đun nước.
Có người còn chủ động dọn dẹp vệ sinh cho nông trại, tránh xa khu trồng rau non mơn mởn như sợ giẫm trúng.
Hàng Cửu Khê thấy một bà lão vẻ mặt tiều tụy đang đứng thất thần nhìn mảnh ruộng dưa chuột sắp chín.
Một lúc sau, bà lão bước đi, cầm xẻng bắt đầu san bằng đoạn đường đầy ổ gà vì trận mưa hôm qua.
Bà đã cao tuổi, không có dị năng, dù chỉ là việc vặt như san đường cũng làm bà mệt đến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng nghỉ một lúc, bà vẫn cố gắng làm tiếp.
Hàng Cửu Khê nhìn bà hồi lâu, bước vào vườn hái một quả dưa chuột dài hơn bàn tay, đưa cho bà cụ: “Bà nghỉ tay ăn chút gì đã.”
Bà cụ sững người, vội vàng xua tay: “Không… không… tôi chỉ nhìn thôi, không định xin gì cả…”
Cửu Khê dịu giọng: “Cháu biết. Nhưng bà mệt rồi, các cây khác chưa chín, chỉ có dưa này ăn đỡ khát thôi, bà cứ nhận nhé.”
Bà cụ nhìn cô gái trước mặt, không có dáng vẻ kiêu ngạo của những dị năng giả hệ thực vật khác, chỉ có sự chân thành giản dị.
Bà nhận lấy quả dưa.
Sau đó, bà cẩn thận lấy ra từ người một chiếc khăn tay gấp phẳng phiu. Mở khăn ra, bên trong là túi ni lông kín chứa bốn hạt giống thực vật.
Bà trầm giọng nói: “Đây là di vật của mẹ tôi. Bà từng là một dị năng giả hệ thực vật rất được ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng lại chết trong tay chính loài cây mà bà gieo trồng. Đây là báu vật quý nhất mà bà để lại, nghe nói là hạt giống rơi ra từ một loài cây biến dị vô cùng mạnh mẽ. Tôi cũng không biết nó là gì. Nếu cháu không chê, thì giữ lấy.”
Bà nói với vẻ đầy tiếc thương, rõ ràng đang nhớ lại những tháng ngày được mẹ bảo vệ, sống vô ưu vô lo.
Hàng Cửu Khê không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành nhận lấy mấy hạt giống, chân thành nói: “Cháu sẽ cố gắng gieo trồng thành công.”
Bà cụ gật đầu, tiếp tục lặng lẽ san phẳng mặt đường.
Những người khác trông thấy cảnh đó, cũng lập tức dập tắt ý định muốn ăn dưa chuột.
Bánh bao thì có thể dùng tiền mua, nhưng dưa chuột lại phải dùng vật phẩm chuyên dụng dành cho dị năng giả mới đổi được, mà họ thì làm gì có thứ đó.
Có bánh bao ăn là tốt lắm rồi, còn hơn là để bụng đói.
Mọi người tự an ủi bản thân như vậy.
Khi bánh bao được hấp chín mà không bị thu tiền hay yêu cầu đổi chác, họ càng thêm xúc động.
Phải biết rằng, ở Dung Thành, một cái bánh bao cũng đã năm hào!
Trong khi lương cơ bản của họ chỉ khoảng năm đến mười đồng mỗi tháng, may mà chỗ làm bao ăn ở, nếu không thì ngay cả bánh bao cũng chẳng dám ăn.
Mọi người xếp hàng nhận bánh bao, ai cũng rón rén, không dám lấy nhiều. Người ăn khỏe thì cầm hai cái, người ít ăn thì lấy một.
Cô trích ra một trăm cân bột lúa mạch đen đưa cho ông nội:
“Ông làm bánh hấp cho mọi người ăn nhé, không cần nhiều quá, mỗi người một hai cái là đủ lót dạ rồi.”
Tô An và bố cô cùng đi phụ bếp.
Thức ăn, trong thời mạt thế, là thứ quý giá nhất. Ngoại trừ dị năng giả giàu có, không ai nỡ đem thức ăn ra bán.
Nông trại nhỏ này lại quá đơn sơ, nên những người thợ mỏ ban đầu không hy vọng gì, chỉ nghĩ sẽ bị từ chối.
Không ngờ người trong nông trại lại thực sự nhóm lửa nấu ăn, ai nấy lập tức xúc động vô cùng.
Họ thi nhau đi tìm củi trong phạm vi bảo vệ, phụ ông nội nhào bột, tiếp củi, đun nước.
Có người còn chủ động dọn dẹp vệ sinh cho nông trại, tránh xa khu trồng rau non mơn mởn như sợ giẫm trúng.
Một lúc sau, bà lão bước đi, cầm xẻng bắt đầu san bằng đoạn đường đầy ổ gà vì trận mưa hôm qua.
Bà đã cao tuổi, không có dị năng, dù chỉ là việc vặt như san đường cũng làm bà mệt đến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng nghỉ một lúc, bà vẫn cố gắng làm tiếp.
Hàng Cửu Khê nhìn bà hồi lâu, bước vào vườn hái một quả dưa chuột dài hơn bàn tay, đưa cho bà cụ: “Bà nghỉ tay ăn chút gì đã.”
Bà cụ sững người, vội vàng xua tay: “Không… không… tôi chỉ nhìn thôi, không định xin gì cả…”
Cửu Khê dịu giọng: “Cháu biết. Nhưng bà mệt rồi, các cây khác chưa chín, chỉ có dưa này ăn đỡ khát thôi, bà cứ nhận nhé.”
Bà cụ nhìn cô gái trước mặt, không có dáng vẻ kiêu ngạo của những dị năng giả hệ thực vật khác, chỉ có sự chân thành giản dị.
Sau đó, bà cẩn thận lấy ra từ người một chiếc khăn tay gấp phẳng phiu. Mở khăn ra, bên trong là túi ni lông kín chứa bốn hạt giống thực vật.
Bà trầm giọng nói: “Đây là di vật của mẹ tôi. Bà từng là một dị năng giả hệ thực vật rất được ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng lại chết trong tay chính loài cây mà bà gieo trồng. Đây là báu vật quý nhất mà bà để lại, nghe nói là hạt giống rơi ra từ một loài cây biến dị vô cùng mạnh mẽ. Tôi cũng không biết nó là gì. Nếu cháu không chê, thì giữ lấy.”
Bà nói với vẻ đầy tiếc thương, rõ ràng đang nhớ lại những tháng ngày được mẹ bảo vệ, sống vô ưu vô lo.
Hàng Cửu Khê không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành nhận lấy mấy hạt giống, chân thành nói: “Cháu sẽ cố gắng gieo trồng thành công.”
Bà cụ gật đầu, tiếp tục lặng lẽ san phẳng mặt đường.
Bánh bao thì có thể dùng tiền mua, nhưng dưa chuột lại phải dùng vật phẩm chuyên dụng dành cho dị năng giả mới đổi được, mà họ thì làm gì có thứ đó.
Có bánh bao ăn là tốt lắm rồi, còn hơn là để bụng đói.
Mọi người tự an ủi bản thân như vậy.
Khi bánh bao được hấp chín mà không bị thu tiền hay yêu cầu đổi chác, họ càng thêm xúc động.
Phải biết rằng, ở Dung Thành, một cái bánh bao cũng đã năm hào!
Trong khi lương cơ bản của họ chỉ khoảng năm đến mười đồng mỗi tháng, may mà chỗ làm bao ăn ở, nếu không thì ngay cả bánh bao cũng chẳng dám ăn.
Mọi người xếp hàng nhận bánh bao, ai cũng rón rén, không dám lấy nhiều. Người ăn khỏe thì cầm hai cái, người ít ăn thì lấy một.
3
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
