TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Cô liền nói to:

“Mọi người nghỉ tay chút nhé, mình làm cá nướng ăn luôn!”

Cá nướng?

Nghe đến đây, chị gái chân dài cũng chẳng vội trèo cây dựng lều nữa.

Tô An hí hửng chạy tới nhóm lửa.

Cặp song sinh thì nhanh nhảu “vơ vét” được từ Trang Thủy một bộ dụng cụ nướng cá. Đối với dị năng giả, đồ sắt thép này rẻ bèo, hai người chẳng buồn trả tiền.

Trang Thủy méo mặt, đau lòng đến nỗi môi giật giật.

Mà thôi, góp đồ thì cũng phải ngồi xuống ăn một miếng chứ?

Chung Diễm Diễm nhận lấy việc mổ cá thay ông nội, động tác nhanh như gió: cạo vảy, moi ruột, làm sạch, loáng cái bốn con cá đã nằm gọn gàng trên bàn đá.

Hàng Cửu Khê tấm tắc khen thầm, tiền lương đúng là không phí, tay nghề quá tốt rồi!

Bộ đồ nướng do Trang Thủy mang đến giống hệt trong video cổ: một bếp than hình chữ nhật bằng sắt, bên trên là vỉ nướng mắt lưới, chỉ cần nhóm lửa, đặt cá lên là được.

Chỉ có điều hơi nhỏ, mỗi lần chỉ nướng được hai con.

Tô An nhóm thêm một bếp bên cạnh, dùng que sắt xâu cá, gác hai đầu lên ván tre để nướng.

Hai bếp thì củi không đủ.

Vì bữa cá này, Trang Thủy cắn răng góp thêm hai ký than củi:

“Đặc sản Huệ Thành đấy. Ở vùng này chẳng ai dùng cả.”

Huệ Thành là thành phố phía Bắc, quanh năm lạnh, nên mấy thứ giữ nhiệt ở đó rất phát triển.

Than củi giữ nhiệt tốt hơn củi thường. Khi cá chín, mỡ rỉ ra, bốc lên làn khói đậm.

Trang Thủy vung tay, gió lập tức tản khói đi.

Tô An điều chỉnh nhiệt lượng than, giữ cá chín đều.

Khi gần chín, Hàng Cửu Khê rắc chút muối lên, mùi thơm nức mũi lan khắp trại.

Trương Đông Đông động đậy cánh mũi, xót xa lấy ra một lọ nhỏ bằng nhựa, cẩn thận đổ ít vào đĩa muối:

“Bột ớt trộn hoa tiêu đấy. Rắc lên cá ăn ngon lắm.”

Thứ này hiếm lắm. Nhất là hoa tiêu, phải dùng điểm năng lượng đổi, dân thường chẳng có cửa mà dùng. Nếu không phải Hạ Hạ mê ăn cay, chắc anh chẳng nỡ mua.

Vừa nghe nói có gia vị xịn, mấy người còn lại mắt đều sáng rực.

Hàng Cửu Khê nâng niu rắc bột lên cá, không để rơi ra một hạt nào.

Mùi thơm nồng từ cá cháy cạnh và gia vị lan ra, khiến ai nấy đều... nuốt nước miếng ừng ực.

Tô An dõng dạc tuyên bố:

“Cá nướng xong rồi!”

Hàng Cửu Khê nuốt nước bọt đánh ực một cái:

“Mọi người đừng khách sáo, ăn thôi!”

Cô gắp trước một đũa thịt cá cho ông nội và ba, rồi tự gắp thêm một ít da cá rắc đầy ớt bột.

Mọi người lúc này mới bắt đầu dùng bữa.

Hàng Cửu Khê cắn một miếng da cá, nhẩn nha cảm nhận hương vị của ớt và tiêu.

Cô nhớ có một cụm từ là “tê cay thơm nồng”, nhưng thứ "tê cay" trong đồ ăn tổng hợp chỉ khiến miệng đắng chát, rát lưỡi và cực kỳ khó chịu.

Còn miếng da cá này lại hoàn toàn khác, vị cay khiến người ta vừa đã miệng vừa kí©h thí©ɧ, còn vị tê làm môi và khoang miệng hơi tê dại, vừa hay trung hòa cảm giác cay gắt. Thêm chút muối mằn mặn, cộng với độ dai của da cá, đúng là tuyệt phẩm.

Hàng Cửu Khê ăn đến không ngừng tay, thầm thề trong bụng:

Cô nhất định phải trồng được ớt và tiêu!

Mà hạt giống ớt thì cô có rồi, ăn xong là đi khai hoang ngay!

Những người khác cũng hoàn toàn bị món cá nướng này chinh phục, không ai nói năng gì, chỉ còn tiếng nhai rôm rả và những hơi thở phì phò vì cay.

Hàng Cửu Khê cũng cay đến đỏ mắt, liên tục xuýt xoa.

Ông nội đứng dậy, lấy ra gói trà quý hiếm của ông, pha cho mỗi người một chén nước trà.

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.