TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Nhưng cô thì chưa từng cảm thấy điều đó. Có lẽ là do huyết mạch Thần Nông trong người cô.

Mấy người giơ ngón cái với cô:

“Gan dạ đấy, rất có tương lai!”

Trang Thủy không biết từ lúc nào đã đứng sau họ, nhẹ giọng nói:

“Thôi đủ rồi, đừng có tán dóc nữa. Về thôi, trời tối đường không an toàn.”

Nói rồi, anh lấy ra bốn chiếc xe mô tô từ không gian cá nhân.

Cả nhóm vẫy tay chào tạm biệt Hàng Cửu Khê rồi lên đường rời đi.

Ánh chiều tà buông dài trên sườn núi, nhuộm bóng lưng bốn người thành màu cam rực rỡ.

Trong tiếng động cơ gầm rú, có người hỏi:

“Anh Trang, cái trại này chắc phải tuyển dị năng giả trông nom chứ? Nhỡ đâu có con động vật biến dị cấp trung mò tới thì tiêu cả đám.”

Trang Thủy liếc qua, đó là Tô An – dị năng giả hệ hỏa cấp C, nghe nói sắp thăng cấp B, anh hỏi:

“Sao? Cậu muốn tới à? Bỏ luôn cái suất cơm sắt ở quân đội?”

Tô An cười gượng, trong nụ cười mang theo chút cay đắng.

Dị năng giả hệ thủy tên Vương Kỳ bên cạnh lên tiếng thay:

“Anh Trang, mấy tháng nay anh bị điều qua trung tâm thẩm định dị năng nên chắc không biết. Lần trước bọn em ra nhiệm vụ, gặp phải một con hổ biến dị sắp bước vào cấp cao, đội thương nặng, Tô An cũng bị thương…”

Két! Tiếng phanh gấp vang lên, xe mô tô dừng đột ngột.

Trang Thủy mặt sa sầm:

“Sao không nói sớm? Bị thương ở đâu? Bác sĩ quân y nói thế nào?”

Tô An khổ sở đáp:

“Dị năng hệ phong của con hổ xâm nhập vào người, tổn thương đến tâm mạch. Quân y nói... tôi chỉ còn ba năm, không chữa được.”

Trang Thủy lặng người.

Quân y của quân phòng vệ là dị năng giả hệ trị liệu cấp A, nếu họ đã bất lực, thì đúng là hết cách rồi.

Anh vẫn không cam lòng:

“Thế còn động thực vật biến dị có năng lực chữa trị? Thịt máu động vật biến dị thì sao?”

Vương Kỳ lắc đầu:

“Phải là cấp cao mới có hiệu quả. Mà loại có hướng biến dị chữa trị thì cực hiếm, khôn ranh lắm, dễ gì gặp được.”

Không ai nói gì nữa.

Dị năng giả nghe có vẻ sống tốt hơn người thường – có ăn có mặc – nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ là như nhảy múa bên bờ vực tử thần. Lúc nào cũng có thể mất mạng.

Tô An tự trấn an:

“Tôi còn may mắn đấy. Ít ra còn sống được ba năm, còn được ăn bát mì rau cải nóng hổi thơm lừng. Mấy người nằm lại ngoài kia, có ai được vậy đâu.”

Cả nhóm nhớ lại mùi thơm của bát mì rau cải, ai nấy đều bật cười.

Trang Thủy vỗ vai anh:

“Khi nào cậu xuất ngũ? Để tôi nói chuyện với Hàng Cửu Khê, chắc cô ấy đồng ý. Ba năm này, bọn tôi sẽ cố tìm cho cậu cây cỏ trị thương, đừng bỏ cuộc, bọn tôi cũng sẽ không từ bỏ.”

Tô An gật đầu:

“Cảm ơn anh Trang. Cuối tháng này tôi rút quân, đã nói trước với đội trưởng rồi.”

Trang Thủy gật đầu:

“Được. Để tôi sắp xếp. Cậu cũng thấy rồi đấy, Hàng Cửu Khê có tiềm năng cực lớn. Một cây táo biến dị, một cây cải biến dị, công dụng và cấp độ chưa rõ. Còn khả năng trồng trọt của cô ấy thì khỏi bàn, chắc chắn có thể lên cấp B. Theo cô ấy, cũng là chỗ tốt.”

Tô An gật đầu. Chính vì nhìn thấy tiềm năng của trại đó, anh mới muốn đến làm người gác cổng, bình yên sống hết ba năm còn lại.

Anh nói:

“Tôi không cần trả lương đâu, chỉ cần có cơm ăn là được. Tôi cũng chẳng vướng bận gì, một mình một thân.”

Trang Thủy cười cười:

“Cái thằng này, khôn lỏi thật đấy. Tôi thấy là nhắm vào mấy cây cải trắng người ta trồng rồi còn gì!”

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.