TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Chỉ để lại Lục Minh đứng tại chỗ thở phào.

“…” Trêu anh à?

Cái tên này ở bên ngoài đã học được những thứ linh tinh gì không biết…

Tống Dã đang đắm chìm trong niềm vui kép là no bụng và thỏa mãn ham muốn thắng thua, cậu tùy tiện khoanh chân ngồi giữa sofa và bàn trà, ăn ngon lành, hộp đồ ăn đặt la liệt cả bàn trà.

Lục Minh: “…” Cứ như người tị nạn đang chạy nạn vậy.

Một con chó lớn đầu lắc lư cuộn tròn trong không gian chật hẹp, khiến anh phớt lờ lớp dầu ớt dây đầy bàn trà, bắt đầu cân nhắc đổi sang một cái ổ lớn hơn.

Rót một cốc nước, dựa vào bàn đảo bếp nhìn cậu ăn uống chẳng ra thể thống gì, anh khẽ mỉm cười.

Thấy hai tay cậu đầy dầu, đang định dùng cằm cạy lon nước ngọt, anh bước tới, một ngón tay mở lon, hai ngón tay kẹp ống hút, cắm chuẩn xác vào lỗ.

Nước ngọt bắn tung tóe.

Bắn cả vào mặt Tống Dã.

“…” Mặt Tống Dã còn đen hơn cả nước ngọt.

Lục Minh không cố ý trêu cậu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đó lại nhớ đến con chó Alaska tủi thân, anh không nhịn được bật cười.

“Không có gì.” Anh ngồi xuống sofa, vắt chân lên gối, nhàn nhã chống tay lên trán nhìn cậu.

Tống Dã lấy giấy lau khô mặt, ánh mắt dao găm vẫn không ngừng, nhưng người kia mặt quá dày, càng không ngừng trêu chọc cậu.

Cậu cắn ống hút “rột rột” uống, như thể trút hết cơn giận vào lon nước ngọt, rất nhanh lon rỗng tuếch phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, thân lon méo mó, trông thảm hại như bị vắt kiệt.

Lúc đó cậu mới hài lòng buông miệng.

Ánh mắt Lục Minh vẫn luôn dõi theo yết hầu đang chuyển động của Tống Dã, từ góc nhìn từ trên xuống của anh vừa vặn, có thể thấy những đường gân nổi lên đầy sức sống của người đàn ông, tiếng nuốt nước bọt trầm thấp truyền vào tai anh ở khoảng cách gần.

Khiến anh cũng thấy khát.

Anh uống cạn một cốc nước.

Nhận ra sự mất kiểm soát của mình, anh kịp thời điều chỉnh lại biểu cảm, lại trở về vẻ nhàn nhã tự tại: “Người lớn rồi mà còn cắn ống hút.”

Tống Dã không nói gì nhìn anh một cái, ánh mắt từ mặt anh di chuyển xuống, hơi dừng lại ở cổ áo rộng mở, tò mò nhìn vào bên trong.

Da Lục Minh trắng xanh vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, xương quai xanh nổi rõ, tạo thành một bóng nhỏ.

Đường nét cơ bắp ẩn hiện càng khiến Tống Dã tò mò hơn, vô thức nhích lại gần hơn một chút.

Bé đến mức nào nhỉ?

Chưa nhìn được mấy lần, Lục Minh đã giơ tay che khuất cảnh đẹp đó.

Điều này càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo của Tống Dã, khó khăn lắm mới tìm được một đường đua chiến thắng, lúc này cậu đang cởi trần, nhún vai, khoe cơ bắp săn chắc đã được tập luyện.

Cậu đắc ý nhướng mày: “Ngại à?”

Lục Minh muốn uống nước, nhưng cốc thủy tinh đã cạn, anh tìm một cái cớ để nhanh chóng rời đi.

Tống Dã nhìn bóng lưng vội vã chạy trốn của anh, cười đến thở không ra hơi.

Anh cũng có ngày hôm nay…

Không lâu sau, Lục Minh quay lại, mang theo một cốc nước cho mình và một chiếc áo hoodie cho Tống Dã, tùy tiện ném xuống: “Mặc vào.”

Tống Dã dùng những ngón tay dính dầu như chân gà, lòng bàn tay đỡ lấy chiếc áo giữa không trung, chỉ dựa vào cảm giác cũng biết đây không phải áo của mình.

“Áo của anh à?”

Lục Minh vắt chân lên ngồi lại, thong dong sửa lại vạt áo choàng tắm: “Bẩn quá, không muốn chạm vào.”

Tống Dã khóe miệng co giật: “…” Anh đang nói cậu hay nói áo của cậu?

5

0

1 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.