0 chữ
Chương 12
Chương 12: Gặp gỡ tình cờ
Nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, Cố Mạch thầm mừng trong lòng.
Phần thưởng cho việc truy sát Phi Long lại là Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Môn võ công này đối với Cố Mạch có thể nói là danh tiếng như sấm bên tai, được mệnh danh là cực dương cực cương trong thiên hạ, vô cùng mạnh mẽ. Chiêu thức rất đơn giản nhưng lại biến hóa khôn lường, mười tám thế chưởng, mười tám loại chiêu thức, ứng với mười tám cách đối địch khác nhau, nhưng cách nào cũng lấy tấn công làm chủ, chứng minh đầy đủ cho câu “tấn công chính là phòng thủ tốt nhất”.
Chưởng pháp này cương mãnh vô song, nên cũng tiêu hao nội lực cực lớn. Người nội lực không đủ mà sử dụng môn chưởng pháp này sẽ rất phiền phức.
Nhưng nó lại cực kỳ thích hợp với Cố Mạch. Cửu Dương Thần Công của hắn khiến nội lực sinh sôi không ngừng, kết hợp với Hàng Long Thập Bát Chưởng quả thực là một cặp trời sinh.
Môn chưởng pháp này hiện tại cũng có thể bù đắp sở đoản cho Cố Mạch. Hắn giờ có Cửu Dương Thần Công nội tình hùng hậu, nhưng thủ đoạn tấn công chỉ có một môn Huyền Hư đao pháp. Huyền Hư đao pháp tuy tinh diệu, nhưng lại là môn võ công hư hư thực thực, thiên về kỹ xảo, tinh diệu thì có thừa nhưng uy lực công kích lại không đủ, có phần lãng phí Cửu Dương chân khí của hắn.
...
Nghe Cố Mạch bằng lòng nhận nhiệm vụ này, Yến Tam Nương vội đưa xấp giấy tuyên thành trong tay cho Cố Sơ Đông, nói: “Trên này là tình báo chi tiết về Phi Long và Phi Mã Bang, bao gồm võ công sở trường, tính cách của từng người. Những gì tra được, ta đều cố gắng tra chi tiết nhất có thể. Hai huynh muội các ngươi nghiên cứu kỹ đi.”
Cố Sơ Đông gật đầu: “Ngài yên tâm, bọn ta sẽ xem xét cẩn thận.”
Yến Tam Nương nói tiếp: “Phi Long hiện đang ở huyện Trúc Sơn, nhưng Phi Mã Bang lại ở khu vực huyện Bình Trạch. Sự chú ý của mọi người đều bị hút về phía huyện Bình Trạch. Tin tức này của ta chắc có thể đi trước được khoảng năm ngày. Vì vậy, các ngươi phải nhanh chóng đến huyện Trúc Sơn, nếu không chúng ta sẽ mất tiên cơ. Sau khi đến huyện Trúc Sơn, các ngươi cần tìm một người.”
“Ai vậy?” Cố Sơ Đông hỏi.
Yến Tam Nương nói: “Một thương nhân thế lực ngầm ở huyện Trúc Sơn, tên Văn Vĩnh, biệt hiệu Chuột Đêm, khá có tiếng ở huyện Trúc Sơn, chuyên làm nghề cầm đồ, không khó tìm. Người này là một trong những đối tác của Phi Long, vẫn luôn giúp Phi Long tiêu thụ đồ gian. Không ít châu báu quý giá của Phi Long đều được tuồn ra ngoài qua tay người này. Hiện Phi Long đã đến huyện Trúc Sơn, chỉ có người này biết được hành tung cụ thể của hắn ta.”
“Được.” Cố Mạch gật đầu.
Cố Sơ Đông đứng cạnh nghi hoặc hỏi: “Nếu đã là đối tác của Phi Long, liệu hắn ta có nói cho chúng ta biết hành tung của Phi Long không?”
Yến Tam Nương tự tin cười nói: “Sẽ nói, vì hiện tại hắn ta là một trong những nội gián của Bất Nhị sơn trang ta ở huyện Trúc Sơn.”
Cố Sơ Đông ngẩn ra, rồi thán phục: “Yến lão bản, ngươi lợi hại thật!”
Yến Tam Nương cười nhẹ: “Không có chút quan hệ, ta sao dám làm ăn buôn bán Truy Phong này?”
“Nhưng tại sao hắn ta không trực tiếp nói cho ngài biết Phi Long trốn ở đâu?” Cố Sơ Đông hỏi.
“Vô ích thôi. Loại người như Phi Long rất cảnh giác, không ở một chỗ quá lâu, thay đổi liên tục. Chỉ có thể đến nơi rồi mới truy ra vị trí mới nhất được.” Yến Tam Nương nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Những thông tin khác, ta đều ghi lại trên mấy tờ giấy tuyên thành đó, các ngươi có thể vừa đi đường vừa xem. Ừm, các ngươi định khi nào xuất phát?”
“Lúc nào cũng được.” Cố Mạch nói.
“Vậy ta sắp xếp cho các ngươi một cỗ xe ngựa nhé.” Yến Tam Nương nói: “Sơ Đông muội muội biết đánh xe không?” Cố Sơ Đông đáp: “Không vấn đề gì, trước kia đi theo ca ca áp tiêu, ta là phụ việc áp tiêu, thường xuyên là người đánh xe.”
“Vậy thì không vấn đề gì rồi. Lát nữa ta sẽ cho người mang xe ngựa tới, lương khô, quần áo thay giặt các thứ ta đều chuẩn bị thay các ngươi rồi.” Yến Tam Nương nói: “Các ngươi chỉ cần chuẩn bị lên đường là được.”
Nói xong, Yến Tam Nương liền đứng dậy rời đi.
Cố Sơ Đông tiễn Yến Tam Nương ra đến cửa, đột nhiên hỏi: “Yến lão bản, ngài quan hệ rộng, kiến thức sâu rộng, ta muốn thỉnh giáo ngài một chuyện.”
“Chuyện gì, ngươi cứ nói.”
Cố Sơ Đông dè dặt hỏi: “Ngài có quen vị thần y lợi hại nào không ạ?”
Yến Tam Nương liếc nhìn vào trong sân, nói: “Ngươi muốn hỏi có ai chữa được mắt cho ca ca ngươi đúng không?”
Cố Sơ Đông gật đầu lia lịa: “Ta không muốn ca ca cả đời không nhìn thấy gì.”
Yến Tam Nương nói: “Nhân vật như Cố thiếu hiệp mà không thể nhìn thấy những điều tốt đẹp trên đời thì thật đáng tiếc. Ta không quen thần y nào như vậy, nhưng ta biết có người có thể chữa được.”
“Là ai vậy ạ?” Cố Sơ Đông hỏi.
“Thanh Châu, Dược Thánh Tề Diệu Huyền.” Yến Tam Nương nói: “Người này từng có tiền lệ chữa khỏi mắt cho người mù, hơn nữa còn là người mù bẩm sinh từ lúc mới ra đời. Nhưng người này hành tung bất định, hơn nữa người muốn tìm ông ấy chữa bệnh rất nhiều, nhưng người được ông ấy cứu chữa lại rất ít, vì quy củ của ông ấy rất khó hoàn thành.”
“Quái lạ thế nào ạ?” Cố Sơ Đông hỏi.
Yến Tam Nương nói: “Ba quy củ. Thứ nhất, một vạn lạng bạc trắng, bắt buộc phải là bạc nén, không lấy ngân phiếu, hơn nữa toàn bộ phải là loại một lạng một nén. Nghe nói ông ấy thích ném bạc xuống sông chơi. Thứ hai, phải tặng ông ấy một món thiên tài địa bảo khiến ông ấy hứng thú. Thứ ba, phải là người mà ông ấy công nhận là bằng hữu.”
Cố Sơ Đông ngơ ngác: “Hai điều đầu còn có thể hiểu được, điều thứ ba làm sao biết thế nào mới là người ông ấy công nhận là bằng hữu chứ?”
Yến Tam Nương bất đắc dĩ nói: “Thế nên mới nói tìm ông ấy chữa bệnh rất khó khăn. Hai điều đầu với người thường thì khó, nhưng với đám quan to quý tộc, thương gia giàu có thì không khó, cái khó chính là nằm ở điều thứ ba.”
Cố Sơ Đông gật đầu: “Ta hiểu rồi, cảm ơn Yến lão bản. Dù sao đi nữa, ít nhất cũng có hy vọng.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách giúp các ngươi, dò hỏi thêm xem sao.”
“Cảm ơn ngài!”
Yến Tam Nương mỉm cười, xoay người rời đi.
A Thất vẫn lạnh lùng ôm kiếm đi theo bên cạnh Yến Tam Nương. Vừa đi, A Thất đột nhiên hỏi: “Lão bản, Cố Mạch thật sự không nhìn thấy?”
“Thật mà, sao vậy?” Yến Tam Nương hỏi.
“Thuộc hạ vừa thấy hắn đang đếm kiến.”
“Hửm?”
A Thất nói: “Thuộc hạ nghe nói, tu vi võ đạo cao đến một trình độ nhất định, có thể đạt tới một cảnh giới gọi là gió thu chưa động ve sầu đã biết. Ví như người luyện kiếm như thuộc hạ, cảnh giới đó cũng được gọi là Ý, Kiếm Ý.”
“Về phần nội công.” A Thất nói tiếp: “Thì gọi là nhất vũ bất năng gia, dăng trùng bất năng lạc. Ý nói tu vi nội công đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể tự động hình thành hộ thể chân khí.”
*Nhất vũ bất năng gia, dăng trùng bất năng lạc: lông vũ không thể chạm, ruồi muỗi không thể đậu.
“Ý ngươi là, Cố Mạch đã đạt tới cảnh giới này?” Yến Tam Nương kinh ngạc: “Cao thủ nội công cảnh giới này, e rằng toàn bộ quận Lâm Giang cũng không tìm được mấy người đâu nhỉ?”
“Không chỉ cao thủ nội công, mà là tất cả cao thủ võ đạo đạt tới cảnh giới này cộng lại cũng tuyệt đối không quá mười người.”
...
Yến Tam Nương hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp xếp một cỗ xe ngựa, bên trong chuẩn bị rất đầy đủ quần áo thay giặt, lương khô và những thứ cần thiết cho chuyến đi.
Cố Mạch ngồi trong xe ngựa, còn Cố Sơ Đông phụ trách đánh xe, hướng về huyện Trúc Sơn mà đi.
Huyện Trúc Sơn là một trong mười một huyện thuộc quản hạt của quận Lâm Giang, vị trí tương đối hẻo lánh, thuộc khu vực rìa xa nhất của quận, cách nơi này khoảng năm trăm dặm.
Nhưng may là cả Cố Mạch và Cố Sơ Đông đều là người quanh năm lăn lộn giang hồ, đã quen cảnh dãi gió dầm sương, nên việc đi đường không bị ảnh hưởng. Chỉ có điều Cố Mạch không thể cưỡi ngựa, chỉ đành ngồi xe ngựa, tốc độ chậm hơn nhiều, quãng đường cũng xa hơn, lại thêm đường sá không tốt nên phải mất khoảng ba ngày mới tới nơi.
Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, vào chập tối ngày thứ hai, trên trời đột nhiên mây đen giăng kín.
Cố Sơ Đông cố gắng tăng tốc. Cuối cùng vào lúc mưa rơi, đã tìm thấy một lán trại trong núi, hẳn là do thợ săn gần đây dựng lên để phòng khi cần đến.
Cố Sơ Đông lập tức dùng vải dầu che kỹ xe ngựa để tránh bị mưa ngấm, sau đó buộc ngựa dưới gốc cây, rồi mới đưa Cố Mạch vào trong lán.
Vừa nhóm lửa xong, bên ngoài vọng đến tiếng vó ngựa và tiếng ồn ào, nghe động tĩnh thì có không ít người tới.
Cố Sơ Đông lập tức nắm chặt chuôi Đường đao, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói sang sảng vọng vào từ bên ngoài: “Bằng hữu bên trong, chúng ta là người của Trường Phong tiêu cục, đang áp tiêu đi ngang qua đây thì gặp mưa gió, không biết có tiện cho chúng ta vào nghỉ chân tránh mưa một lát không?”
Vừa nghe đến ba chữ “Trường Phong tiêu cục”, Cố Sơ Đông liền nổi giận. Huynh muội nàng chính là bị Trường Phong tiêu cục bất nghĩa mà đuổi đi, không ngờ lại trùng hợp gặp phải bọn họ ở đây.
Phần thưởng cho việc truy sát Phi Long lại là Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Môn võ công này đối với Cố Mạch có thể nói là danh tiếng như sấm bên tai, được mệnh danh là cực dương cực cương trong thiên hạ, vô cùng mạnh mẽ. Chiêu thức rất đơn giản nhưng lại biến hóa khôn lường, mười tám thế chưởng, mười tám loại chiêu thức, ứng với mười tám cách đối địch khác nhau, nhưng cách nào cũng lấy tấn công làm chủ, chứng minh đầy đủ cho câu “tấn công chính là phòng thủ tốt nhất”.
Chưởng pháp này cương mãnh vô song, nên cũng tiêu hao nội lực cực lớn. Người nội lực không đủ mà sử dụng môn chưởng pháp này sẽ rất phiền phức.
Nhưng nó lại cực kỳ thích hợp với Cố Mạch. Cửu Dương Thần Công của hắn khiến nội lực sinh sôi không ngừng, kết hợp với Hàng Long Thập Bát Chưởng quả thực là một cặp trời sinh.
...
Nghe Cố Mạch bằng lòng nhận nhiệm vụ này, Yến Tam Nương vội đưa xấp giấy tuyên thành trong tay cho Cố Sơ Đông, nói: “Trên này là tình báo chi tiết về Phi Long và Phi Mã Bang, bao gồm võ công sở trường, tính cách của từng người. Những gì tra được, ta đều cố gắng tra chi tiết nhất có thể. Hai huynh muội các ngươi nghiên cứu kỹ đi.”
Cố Sơ Đông gật đầu: “Ngài yên tâm, bọn ta sẽ xem xét cẩn thận.”
“Ai vậy?” Cố Sơ Đông hỏi.
Yến Tam Nương nói: “Một thương nhân thế lực ngầm ở huyện Trúc Sơn, tên Văn Vĩnh, biệt hiệu Chuột Đêm, khá có tiếng ở huyện Trúc Sơn, chuyên làm nghề cầm đồ, không khó tìm. Người này là một trong những đối tác của Phi Long, vẫn luôn giúp Phi Long tiêu thụ đồ gian. Không ít châu báu quý giá của Phi Long đều được tuồn ra ngoài qua tay người này. Hiện Phi Long đã đến huyện Trúc Sơn, chỉ có người này biết được hành tung cụ thể của hắn ta.”
Cố Sơ Đông đứng cạnh nghi hoặc hỏi: “Nếu đã là đối tác của Phi Long, liệu hắn ta có nói cho chúng ta biết hành tung của Phi Long không?”
Yến Tam Nương tự tin cười nói: “Sẽ nói, vì hiện tại hắn ta là một trong những nội gián của Bất Nhị sơn trang ta ở huyện Trúc Sơn.”
Cố Sơ Đông ngẩn ra, rồi thán phục: “Yến lão bản, ngươi lợi hại thật!”
Yến Tam Nương cười nhẹ: “Không có chút quan hệ, ta sao dám làm ăn buôn bán Truy Phong này?”
“Nhưng tại sao hắn ta không trực tiếp nói cho ngài biết Phi Long trốn ở đâu?” Cố Sơ Đông hỏi.
“Vô ích thôi. Loại người như Phi Long rất cảnh giác, không ở một chỗ quá lâu, thay đổi liên tục. Chỉ có thể đến nơi rồi mới truy ra vị trí mới nhất được.” Yến Tam Nương nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Những thông tin khác, ta đều ghi lại trên mấy tờ giấy tuyên thành đó, các ngươi có thể vừa đi đường vừa xem. Ừm, các ngươi định khi nào xuất phát?”
“Lúc nào cũng được.” Cố Mạch nói.
“Vậy ta sắp xếp cho các ngươi một cỗ xe ngựa nhé.” Yến Tam Nương nói: “Sơ Đông muội muội biết đánh xe không?” Cố Sơ Đông đáp: “Không vấn đề gì, trước kia đi theo ca ca áp tiêu, ta là phụ việc áp tiêu, thường xuyên là người đánh xe.”
“Vậy thì không vấn đề gì rồi. Lát nữa ta sẽ cho người mang xe ngựa tới, lương khô, quần áo thay giặt các thứ ta đều chuẩn bị thay các ngươi rồi.” Yến Tam Nương nói: “Các ngươi chỉ cần chuẩn bị lên đường là được.”
Nói xong, Yến Tam Nương liền đứng dậy rời đi.
Cố Sơ Đông tiễn Yến Tam Nương ra đến cửa, đột nhiên hỏi: “Yến lão bản, ngài quan hệ rộng, kiến thức sâu rộng, ta muốn thỉnh giáo ngài một chuyện.”
“Chuyện gì, ngươi cứ nói.”
Cố Sơ Đông dè dặt hỏi: “Ngài có quen vị thần y lợi hại nào không ạ?”
Yến Tam Nương liếc nhìn vào trong sân, nói: “Ngươi muốn hỏi có ai chữa được mắt cho ca ca ngươi đúng không?”
Cố Sơ Đông gật đầu lia lịa: “Ta không muốn ca ca cả đời không nhìn thấy gì.”
Yến Tam Nương nói: “Nhân vật như Cố thiếu hiệp mà không thể nhìn thấy những điều tốt đẹp trên đời thì thật đáng tiếc. Ta không quen thần y nào như vậy, nhưng ta biết có người có thể chữa được.”
“Là ai vậy ạ?” Cố Sơ Đông hỏi.
“Thanh Châu, Dược Thánh Tề Diệu Huyền.” Yến Tam Nương nói: “Người này từng có tiền lệ chữa khỏi mắt cho người mù, hơn nữa còn là người mù bẩm sinh từ lúc mới ra đời. Nhưng người này hành tung bất định, hơn nữa người muốn tìm ông ấy chữa bệnh rất nhiều, nhưng người được ông ấy cứu chữa lại rất ít, vì quy củ của ông ấy rất khó hoàn thành.”
“Quái lạ thế nào ạ?” Cố Sơ Đông hỏi.
Yến Tam Nương nói: “Ba quy củ. Thứ nhất, một vạn lạng bạc trắng, bắt buộc phải là bạc nén, không lấy ngân phiếu, hơn nữa toàn bộ phải là loại một lạng một nén. Nghe nói ông ấy thích ném bạc xuống sông chơi. Thứ hai, phải tặng ông ấy một món thiên tài địa bảo khiến ông ấy hứng thú. Thứ ba, phải là người mà ông ấy công nhận là bằng hữu.”
Cố Sơ Đông ngơ ngác: “Hai điều đầu còn có thể hiểu được, điều thứ ba làm sao biết thế nào mới là người ông ấy công nhận là bằng hữu chứ?”
Yến Tam Nương bất đắc dĩ nói: “Thế nên mới nói tìm ông ấy chữa bệnh rất khó khăn. Hai điều đầu với người thường thì khó, nhưng với đám quan to quý tộc, thương gia giàu có thì không khó, cái khó chính là nằm ở điều thứ ba.”
Cố Sơ Đông gật đầu: “Ta hiểu rồi, cảm ơn Yến lão bản. Dù sao đi nữa, ít nhất cũng có hy vọng.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách giúp các ngươi, dò hỏi thêm xem sao.”
“Cảm ơn ngài!”
Yến Tam Nương mỉm cười, xoay người rời đi.
A Thất vẫn lạnh lùng ôm kiếm đi theo bên cạnh Yến Tam Nương. Vừa đi, A Thất đột nhiên hỏi: “Lão bản, Cố Mạch thật sự không nhìn thấy?”
“Thật mà, sao vậy?” Yến Tam Nương hỏi.
“Thuộc hạ vừa thấy hắn đang đếm kiến.”
“Hửm?”
A Thất nói: “Thuộc hạ nghe nói, tu vi võ đạo cao đến một trình độ nhất định, có thể đạt tới một cảnh giới gọi là gió thu chưa động ve sầu đã biết. Ví như người luyện kiếm như thuộc hạ, cảnh giới đó cũng được gọi là Ý, Kiếm Ý.”
“Về phần nội công.” A Thất nói tiếp: “Thì gọi là nhất vũ bất năng gia, dăng trùng bất năng lạc. Ý nói tu vi nội công đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể tự động hình thành hộ thể chân khí.”
*Nhất vũ bất năng gia, dăng trùng bất năng lạc: lông vũ không thể chạm, ruồi muỗi không thể đậu.
“Ý ngươi là, Cố Mạch đã đạt tới cảnh giới này?” Yến Tam Nương kinh ngạc: “Cao thủ nội công cảnh giới này, e rằng toàn bộ quận Lâm Giang cũng không tìm được mấy người đâu nhỉ?”
“Không chỉ cao thủ nội công, mà là tất cả cao thủ võ đạo đạt tới cảnh giới này cộng lại cũng tuyệt đối không quá mười người.”
...
Yến Tam Nương hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp xếp một cỗ xe ngựa, bên trong chuẩn bị rất đầy đủ quần áo thay giặt, lương khô và những thứ cần thiết cho chuyến đi.
Cố Mạch ngồi trong xe ngựa, còn Cố Sơ Đông phụ trách đánh xe, hướng về huyện Trúc Sơn mà đi.
Huyện Trúc Sơn là một trong mười một huyện thuộc quản hạt của quận Lâm Giang, vị trí tương đối hẻo lánh, thuộc khu vực rìa xa nhất của quận, cách nơi này khoảng năm trăm dặm.
Nhưng may là cả Cố Mạch và Cố Sơ Đông đều là người quanh năm lăn lộn giang hồ, đã quen cảnh dãi gió dầm sương, nên việc đi đường không bị ảnh hưởng. Chỉ có điều Cố Mạch không thể cưỡi ngựa, chỉ đành ngồi xe ngựa, tốc độ chậm hơn nhiều, quãng đường cũng xa hơn, lại thêm đường sá không tốt nên phải mất khoảng ba ngày mới tới nơi.
Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, vào chập tối ngày thứ hai, trên trời đột nhiên mây đen giăng kín.
Cố Sơ Đông cố gắng tăng tốc. Cuối cùng vào lúc mưa rơi, đã tìm thấy một lán trại trong núi, hẳn là do thợ săn gần đây dựng lên để phòng khi cần đến.
Cố Sơ Đông lập tức dùng vải dầu che kỹ xe ngựa để tránh bị mưa ngấm, sau đó buộc ngựa dưới gốc cây, rồi mới đưa Cố Mạch vào trong lán.
Vừa nhóm lửa xong, bên ngoài vọng đến tiếng vó ngựa và tiếng ồn ào, nghe động tĩnh thì có không ít người tới.
Cố Sơ Đông lập tức nắm chặt chuôi Đường đao, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói sang sảng vọng vào từ bên ngoài: “Bằng hữu bên trong, chúng ta là người của Trường Phong tiêu cục, đang áp tiêu đi ngang qua đây thì gặp mưa gió, không biết có tiện cho chúng ta vào nghỉ chân tránh mưa một lát không?”
Vừa nghe đến ba chữ “Trường Phong tiêu cục”, Cố Sơ Đông liền nổi giận. Huynh muội nàng chính là bị Trường Phong tiêu cục bất nghĩa mà đuổi đi, không ngờ lại trùng hợp gặp phải bọn họ ở đây.
8
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
