0 chữ
Chương 9
Chương 9
Thú Giáp Doanh lấy đao thương làm chủ, xưa nay không có trường bắn, Sở Việt vừa nhìn đã biết trường bắn là do nghĩa phụ cố ý dựng lên tối qua.
Hắn cười nhào tới, vui vẻ gọi: “Nghĩa phụ!”
Đây là lần đầu tiên Thôi Thiên Quân làm nghĩa phụ của người khác, cho nên rất cưng chiều đứa con trai nuôi nửa đường này, trước mặt nhiều binh lính như vậy, Thôi Thiên Quân cũng mặc kệ hành động nhào vào lòng của Sở Việt.
Hắn vỗ vỗ lưng Sở Việt, thổi nhẹ vào tai Sở Việt, ôn nhu nói: “Con xuống trước đã, hôm nay nghĩa phụ dạy con bắn cung.”
Sở Việt vui vẻ cười toe toét, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Thôi Thiên Quân, ra vẻ cầm lấy một cây cung.
Hắn so sánh rồi “tàn nhẫn” kéo vài cái nhưng không kéo ra được, quay đầu nhìn Thôi Thiên Quân, như muốn nói: Nghĩa phụ, con kéo không ra cây cung này, nghĩa phụ phải dạy con từng li từng tí một chứ.
Ánh nắng như thác đổ, tơ tình tuôn trào muôn ngàn tia lửa, lặng lẽ nổ tung trên trường bắn.
Thôi Thiên Quân từng bước đi đến phía sau hắn, cúi người xuống.
Lưng Sở Việt áp vào ngực Thôi Thiên Quân, như thể trái tim xuyên qua xương bướm phía sau lưng, đập thình thịch không ngừng.
Sở Việt im lặng. Một tay bị Thôi Thiên Quân nắm lấy cung, tay kia nắm chặt dây cung, mu bàn tay đều được một bàn tay to lớn bao phủ, nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay.
Đầu ngón tay chai sạn đặt giữa các khớp xương ngón tay của Sở Việt, tim Sở Việt đập thình thịch, như bị kinh hãi, thân thể lùi lại nửa bước, cái mông chưa khỏi hẳn vừa vặn chạm vào chân trái của người phía sau.
Sở Việt: "..."
Cảm giác căng cứng bỗng chốc nóng ran trên mông đầy đặn. Sở Việt bất ngờ nhíu mày rên lên một tiếng.
“Mông còn đau không?” Thôi Thiên Quân hỏi không chút lay động.
Sở Việt tiến lên nửa bước nhỏ, lắc đầu, nói trái lương tâm: “Không đau nữa.”
“Không đau thì tiếp tục.”
Vừa dứt lời, Sở Việt liền thấy Thôi Thiên Quân nhấc chân phải lên, đá một mũi tên lên, bàn tay to lớn đang đặt trên tay phải hắn rút ra nắm lấy mũi tên.
Mũi tên sắt xoay tròn một vòng trên các khớp xương linh hoạt, rồi được đặt lên dây cung, sẵn sàng bắn ra.
Tên rời khỏi dây cung, mũi tên bắn trúng hồng tâm, đuôi tên vẫn còn rung lên dư âm.
Sở Việt kinh hô một tiếng, cùng với những binh lính đứng xung quanh vỗ tay.
Hắn mở to mắt nhìn Thôi Thiên Quân, chỉ thấy Thôi Thiên Quân nhếch mép cười, lại rút ra một mũi tên từ bên hông, đưa cho hắn.
Sở Việt ngơ ngác nhận lấy mũi tên, làm theo cách bắn cung của Thôi Thiên Quân, kéo cung ngắm bắn.
Bỗng nhiên, mũi tên chưa nắm chặt dưới một lực mạnh bắn ra ngoài.
—— Mũi tên này vẫn bắn trúng hồng tâm.
Sở Việt đương nhiên biết không phải do mình bắn, vào khoảnh khắc cuối cùng khi mũi tên rời khỏi dây cung, nghĩa phụ đã nắm lấy tay hắn, với tốc độ nhanh như chớp bắn mũi tên ra ngoài.
“Nhìn rõ rồi thì tiếp tục luyện tập.”
Bắn xong mũi tên này, Sở Việt quay đầu lại, nhìn Thôi Thiên Quân đắc ý rời đi, tay trái chống cung, khoa tay múa chân trước bóng lưng người vừa rời đi.
Hắn lại nhìn quanh một lượt, ánh mắt ra hiệu cho những binh lính xung quanh làm gì thì làm nấy đi, không bao lâu sau, các binh lính đều trở về vị trí của mình, trên trường bắn chỉ còn lại một mình Sở Việt.
Sở Việt cầm cung đi đến góc khuất không người, hai ngón tay khẽ dùng lực, dây cung liền đứt lìa.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành hình vòng cung của cây cung: “Đã lên dây cung thì không thể quay đầu lại.”
Hắn cười nhào tới, vui vẻ gọi: “Nghĩa phụ!”
Đây là lần đầu tiên Thôi Thiên Quân làm nghĩa phụ của người khác, cho nên rất cưng chiều đứa con trai nuôi nửa đường này, trước mặt nhiều binh lính như vậy, Thôi Thiên Quân cũng mặc kệ hành động nhào vào lòng của Sở Việt.
Hắn vỗ vỗ lưng Sở Việt, thổi nhẹ vào tai Sở Việt, ôn nhu nói: “Con xuống trước đã, hôm nay nghĩa phụ dạy con bắn cung.”
Sở Việt vui vẻ cười toe toét, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Thôi Thiên Quân, ra vẻ cầm lấy một cây cung.
Hắn so sánh rồi “tàn nhẫn” kéo vài cái nhưng không kéo ra được, quay đầu nhìn Thôi Thiên Quân, như muốn nói: Nghĩa phụ, con kéo không ra cây cung này, nghĩa phụ phải dạy con từng li từng tí một chứ.
Thôi Thiên Quân từng bước đi đến phía sau hắn, cúi người xuống.
Lưng Sở Việt áp vào ngực Thôi Thiên Quân, như thể trái tim xuyên qua xương bướm phía sau lưng, đập thình thịch không ngừng.
Sở Việt im lặng. Một tay bị Thôi Thiên Quân nắm lấy cung, tay kia nắm chặt dây cung, mu bàn tay đều được một bàn tay to lớn bao phủ, nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay.
Đầu ngón tay chai sạn đặt giữa các khớp xương ngón tay của Sở Việt, tim Sở Việt đập thình thịch, như bị kinh hãi, thân thể lùi lại nửa bước, cái mông chưa khỏi hẳn vừa vặn chạm vào chân trái của người phía sau.
Sở Việt: "..."
Cảm giác căng cứng bỗng chốc nóng ran trên mông đầy đặn. Sở Việt bất ngờ nhíu mày rên lên một tiếng.
Sở Việt tiến lên nửa bước nhỏ, lắc đầu, nói trái lương tâm: “Không đau nữa.”
“Không đau thì tiếp tục.”
Vừa dứt lời, Sở Việt liền thấy Thôi Thiên Quân nhấc chân phải lên, đá một mũi tên lên, bàn tay to lớn đang đặt trên tay phải hắn rút ra nắm lấy mũi tên.
Mũi tên sắt xoay tròn một vòng trên các khớp xương linh hoạt, rồi được đặt lên dây cung, sẵn sàng bắn ra.
Tên rời khỏi dây cung, mũi tên bắn trúng hồng tâm, đuôi tên vẫn còn rung lên dư âm.
Sở Việt kinh hô một tiếng, cùng với những binh lính đứng xung quanh vỗ tay.
Hắn mở to mắt nhìn Thôi Thiên Quân, chỉ thấy Thôi Thiên Quân nhếch mép cười, lại rút ra một mũi tên từ bên hông, đưa cho hắn.
Sở Việt ngơ ngác nhận lấy mũi tên, làm theo cách bắn cung của Thôi Thiên Quân, kéo cung ngắm bắn.
—— Mũi tên này vẫn bắn trúng hồng tâm.
Sở Việt đương nhiên biết không phải do mình bắn, vào khoảnh khắc cuối cùng khi mũi tên rời khỏi dây cung, nghĩa phụ đã nắm lấy tay hắn, với tốc độ nhanh như chớp bắn mũi tên ra ngoài.
“Nhìn rõ rồi thì tiếp tục luyện tập.”
Bắn xong mũi tên này, Sở Việt quay đầu lại, nhìn Thôi Thiên Quân đắc ý rời đi, tay trái chống cung, khoa tay múa chân trước bóng lưng người vừa rời đi.
Hắn lại nhìn quanh một lượt, ánh mắt ra hiệu cho những binh lính xung quanh làm gì thì làm nấy đi, không bao lâu sau, các binh lính đều trở về vị trí của mình, trên trường bắn chỉ còn lại một mình Sở Việt.
Sở Việt cầm cung đi đến góc khuất không người, hai ngón tay khẽ dùng lực, dây cung liền đứt lìa.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành hình vòng cung của cây cung: “Đã lên dây cung thì không thể quay đầu lại.”
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
