TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Ông vừa cười, cơn cuồng phong bão táp vừa rồi dường như đều hóa thành khói, cuồn cuộn bay về phía kẻ thù trước mắt.

Một lát sau, Thôi Thiên Quân thu lại nụ cười, phẩy tay: "Ngươi đi trấn an hắn trước đi, ta sẽ đến ngay."

"Đừng có "sẽ" nữa, nhanh lên đi!"

Nói xong, Đàm Phi liền đến kéo tay Thôi Thiên Quân, lôi ông ra khỏi doanh trướng.

Lúc vén rèm lên, nụ cười trên mặt Thôi Thiên Quân vẫn chưa tan hết, ông quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Việt, như đang nói: Cút ra đây.

Sở Việt cúi đầu đi theo sau Thôi Thiên Quân, gặp đại đương gia núi Thúy Mao Phong.

Mao Phong, người như tên gọi, lông lá đặc biệt rậm rạp, mái tóc dài rối bù điểm xuyết trên mặt, trên mặt ngoài tóc dài ra, còn có bộ râu quai nón rậm rạp.

Vì lông lá quá rậm rạp, nên nhìn từ xa, cả khuôn mặt đều đen sì sì.

Nhìn gần mới thấy được thế nào mới gọi là đen thật sự, Sở Việt thầm nghĩ: Sao người ta có thể đen đến mức này chứ?

Mao Phong đeo bên hông một con dao cùn, hai tay nắm chặt chuôi đao, hùng hổ nói: "Thôi đại tướng quân, núi Thúy chúng ta và Thú Giáp Doanh các người nước sông không phạm nước giếng bao nhiêu năm nay, tại sao ngươi lại xúi giục nghĩa tử của ngươi gϊếŧ người?"

Giọng nói khàn khàn chất phác vang lên bên tai Sở Việt, như muốn xuyên thủng màng nhĩ của hắn.

Thôi Thiên Quân chắn trước mặt Sở Việt, thân hình cao lớn uy vũ che chắn cho hắn khỏi mọi mũi tên ám tiễn.

"Mao đại đương gia nói nghĩa tử yếu đuối của ta, không cầm nổi đao mà gϊếŧ người, có bằng chứng không?" Đôi mắt đào hoa của Thôi Thiên Quân dưới ánh mặt trời nheo lại, lộ ra vẻ sắc bén mà kiêu ngạo: "Còn chuyện xúi giục, càng là chuyện hoang đường."

"Thôi đại tướng quân đừng có được voi đòi tiên! Ngươi muốn bằng chứng phải không? Ta sẽ cho ngươi bằng chứng." Mao Phong vẫy tay, ra hiệu cho đám huynh đệ phía sau vất vả một chút: “Đem xác lên đây."

Ba thi thể được xếp ngay ngắn trước mặt Thôi Thiên Quân và Sở Việt, Thôi Thiên Quân thì vẫn vững như Thái Sơn, còn Sở Việt thì lòng rối như tơ vò.

- Không ai biết rõ hơn hắn ba người này chết dưới tay ai.

Hắn không sợ Mao Phong, cũng không sợ bọn thổ phỉ núi Thúy, chỉ sợ Thôi Thiên Quân biết chuyện này, sẽ chán ghét hắn.

Tám chữ "yếu đuối, không cầm nổi đao", đối với Sở Việt mà nói, là sự mỉa mai lớn nhất.

"Ba người này mặt mũi be bét, làm sao có thể phán đoán được chết dưới tay ai?" Thôi Thiên Quân liếc nhìn thi thể, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt đen như than của Mao Phong, không chút sợ hãi nói.

Mao Phong tức giận chỉ vào Thôi Thiên Quân, cũng là chỉ vào Sở Việt đứng sau lưng Thôi Thiên Quân: "Có người nhìn thấy nghĩa tử của ngươi gϊếŧ người, ngay đêm hôm đó, ngươi để hắn ra đối chất, ta không tin hắn còn dám chối cãi?"

Nghe đồn đại đương gia núi Thúy rất trọng nghĩa khí, hắn đã nói đến nước này, cộng thêm chiếc hà bao lấy từ trong ngực Sở Việt, đêm đó Sở Việt cũng không trở về, từng chuyện từng chuyện liên kết lại với nhau, trong lòng Thôi Thiên Quân đã hiểu rõ, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Nghĩa tử của ta nhát người."

Mao Phong: "..."

"Thôi Thiên Quân, ngươi đừng có bênh vực quá đáng!" Mao Phong tức đến mức máu dồn lên mặt, như khỉ đột lông vàng bị đốt cháy.

Thôi Thiên Quân vẫn luôn che chở Sở Việt phía sau, nhưng Sở Việt không muốn làm rùa rụt cổ, liền bước ra ngoài.

Hắn đi đến trước ba thi thể, nói rõ ràng mạch lạc: "Bọn họ đều chết vì đao thương, mà là đao cùn." Sở Việt liếc nhìn con dao đeo bên hông Mao Phong và đám huynh đệ phía sau hắn: “Giống với con dao Mao đại đương gia đang đeo, quả thật là giống nhau."

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.