0 chữ
Chương 29
Chương 29
Hà bao trống rỗng, nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
Tất cả du͙© vọиɠ tình nghĩa đều được nhét vào trong hà bao, nhét đầy tràn, Thôi Thiên Quân lật tay úp hà bao xuống cạnh giường, cứ coi như là của mình vậy.
Mặc dù, vốn dĩ nó đã là của mình rồi.
Ngày hôm sau
Sở Việt bị rượu mạnh tối qua làm cho tỉnh giấc.
Rượu mạnh như cứa cổ họng, đá đè nặng lên phổi.
Khiến bây giờ hắn vẫn còn choáng váng.
Rượu tối qua vẫn chưa tan hết, nên Sở Việt tỉnh rất muộn, còn Thôi Thiên Quân thì đã đợi sẵn bên ngoài doanh trướng của hắn từ sớm.
Sở Việt vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bóng người bên ngoài doanh trướng, dưới ánh sáng le lói, những đường nét sắc sảo mạnh mẽ dừng lại đột ngột.
- Ông ấy sắp vào rồi.
Sở Việt trong cơn mơ màng dụi dụi mặt, cố gắng dùng một tư thế hoàn toàn mới để đối diện với Thôi Thiên Quân.
Thôi Thiên Quân mang canh giải rượu cho hắn, thấy trong doanh trướng có động tĩnh, liền bưng canh giải rượu vào, dí sát vào mặt hắn: "Uống hết đi."
Sở Việt ừng ực uống cạn canh giải rượu, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng càng tỉnh táo, lại càng chìm đắm.
Đầu hắn càng lúc càng cúi thấp, sắp chui vào trong chăn.
Bỗng nhiên, chăn bị người đang đứng trên cao nhìn xuống những tâm tư nhỏ bé của hắn giật phăng lên.
Sở Việt: "..."
Muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Giây phút này, Sở Việt hoảng sợ tột độ, như nhìn thấy Thôi Thiên Quân lúc sơn hà sụp đổ.
Không chỉ hoảng sợ, mà còn xấu hổ.
Tối qua không biết làm sao, hình như mơ thấy cùng Thôi Thiên Quân quấn quýt triền miên.
Vừa tỉnh dậy, qυầи ɭóŧ ướt như tắm mưa.
Trớ trêu thay, người trước mặt lại lạnh lùng hất tung chăn của hắn, ép hắn phải co rúm vào góc tường, toàn thân dựng đứng lông tơ, bất đắc dĩ phải cuộn mình thành một cục.
Thôi Thiên Quân liếc mắt nhìn qua một cách thờ ơ.
Ây da, tiểu tử nhà ngươi!
Thôi Thiên Quân biết Sở Việt xấu hổ, lại nhặt chiếc chăn rơi dưới đất lên, dùng sức ném lên đầu Sở Việt, che kín hắn trong chăn.
Sở Việt rất muốn cứ thế này mãi trong chăn, nhưng Thôi Thiên Quân không có ý định rời đi, Sở Việt cũng không thể tự làm mình ngạt thở, bèn kéo chăn xuống, che đến eo.
Tối qua nằm mơ như vậy, không chỉ qυầи ɭóŧ ướt, mà cả áo trong của hắn cũng ướt đẫm.
Hành động vừa rồi khiến cổ áo trượt xuống, lệch rất thấp.
Vừa vặn để lộ một chút xương quai xanh.
Thôi Thiên Quân ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn Sở Việt, cũng không nói lời nào dễ nghe: "Tiểu tử thối tối qua gan to lắm."
Chiếc chăn tự động bò lên trên, che qua cổ trắng ngần của Sở Việt, hắn cười gượng một tiếng: "Nghĩa phụ, con chưa bao giờ uống rượu, nếu có say rượu loạn tính, mong nghĩa phụ đừng để trong lòng."
Làm sao có thể không để trong lòng, Thôi Thiên Quân lần này đến, chính là để hỏi tội.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, Đàm Phi đã như pháo nổ xông vào doanh trướng, không chút kiêng dè nói: "Đại tướng quân, đại đương gia núi Thúy dẫn người đến, cứ khăng khăng nói người của chúng ta gϊếŧ người, ngăn cũng không được."
Gϊếŧ người? Quy củ của Thú Giáp Doanh là không được động đến dân thường, sao có thể gϊếŧ người được?
Trừ phi...
"Ngươi gϊếŧ ai?" Thôi Thiên Quân đột nhiên lên tiếng.
Đàm Phi: "..."
"Đại tướng quân của ta ơi, sao ngài lại giống tiểu tử Hạ Tiêu vậy?" Đàm Phi uất ức nhìn Thôi Thiên Quân.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thôi Thiên Quân như tám trăm năm chưa từng nghe thấy lời nói đùa, vậy mà lại mặt dày mày dạn cười ha hả: "Ha ha ha... Thiểu số phục tùng đa số, trong cả đội ngũ, ngoài ngươi ra, bản tướng quân thật sự không nghĩ ra người thứ hai nào dám cả gan như vậy."
Tất cả du͙© vọиɠ tình nghĩa đều được nhét vào trong hà bao, nhét đầy tràn, Thôi Thiên Quân lật tay úp hà bao xuống cạnh giường, cứ coi như là của mình vậy.
Mặc dù, vốn dĩ nó đã là của mình rồi.
Ngày hôm sau
Sở Việt bị rượu mạnh tối qua làm cho tỉnh giấc.
Rượu mạnh như cứa cổ họng, đá đè nặng lên phổi.
Khiến bây giờ hắn vẫn còn choáng váng.
Rượu tối qua vẫn chưa tan hết, nên Sở Việt tỉnh rất muộn, còn Thôi Thiên Quân thì đã đợi sẵn bên ngoài doanh trướng của hắn từ sớm.
Sở Việt vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bóng người bên ngoài doanh trướng, dưới ánh sáng le lói, những đường nét sắc sảo mạnh mẽ dừng lại đột ngột.
- Ông ấy sắp vào rồi.
Sở Việt trong cơn mơ màng dụi dụi mặt, cố gắng dùng một tư thế hoàn toàn mới để đối diện với Thôi Thiên Quân.
Sở Việt ừng ực uống cạn canh giải rượu, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng càng tỉnh táo, lại càng chìm đắm.
Đầu hắn càng lúc càng cúi thấp, sắp chui vào trong chăn.
Bỗng nhiên, chăn bị người đang đứng trên cao nhìn xuống những tâm tư nhỏ bé của hắn giật phăng lên.
Sở Việt: "..."
Muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Giây phút này, Sở Việt hoảng sợ tột độ, như nhìn thấy Thôi Thiên Quân lúc sơn hà sụp đổ.
Không chỉ hoảng sợ, mà còn xấu hổ.
Tối qua không biết làm sao, hình như mơ thấy cùng Thôi Thiên Quân quấn quýt triền miên.
Vừa tỉnh dậy, qυầи ɭóŧ ướt như tắm mưa.
Trớ trêu thay, người trước mặt lại lạnh lùng hất tung chăn của hắn, ép hắn phải co rúm vào góc tường, toàn thân dựng đứng lông tơ, bất đắc dĩ phải cuộn mình thành một cục.
Ây da, tiểu tử nhà ngươi!
Thôi Thiên Quân biết Sở Việt xấu hổ, lại nhặt chiếc chăn rơi dưới đất lên, dùng sức ném lên đầu Sở Việt, che kín hắn trong chăn.
Sở Việt rất muốn cứ thế này mãi trong chăn, nhưng Thôi Thiên Quân không có ý định rời đi, Sở Việt cũng không thể tự làm mình ngạt thở, bèn kéo chăn xuống, che đến eo.
Tối qua nằm mơ như vậy, không chỉ qυầи ɭóŧ ướt, mà cả áo trong của hắn cũng ướt đẫm.
Hành động vừa rồi khiến cổ áo trượt xuống, lệch rất thấp.
Vừa vặn để lộ một chút xương quai xanh.
Thôi Thiên Quân ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn Sở Việt, cũng không nói lời nào dễ nghe: "Tiểu tử thối tối qua gan to lắm."
Chiếc chăn tự động bò lên trên, che qua cổ trắng ngần của Sở Việt, hắn cười gượng một tiếng: "Nghĩa phụ, con chưa bao giờ uống rượu, nếu có say rượu loạn tính, mong nghĩa phụ đừng để trong lòng."
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, Đàm Phi đã như pháo nổ xông vào doanh trướng, không chút kiêng dè nói: "Đại tướng quân, đại đương gia núi Thúy dẫn người đến, cứ khăng khăng nói người của chúng ta gϊếŧ người, ngăn cũng không được."
Gϊếŧ người? Quy củ của Thú Giáp Doanh là không được động đến dân thường, sao có thể gϊếŧ người được?
Trừ phi...
"Ngươi gϊếŧ ai?" Thôi Thiên Quân đột nhiên lên tiếng.
Đàm Phi: "..."
"Đại tướng quân của ta ơi, sao ngài lại giống tiểu tử Hạ Tiêu vậy?" Đàm Phi uất ức nhìn Thôi Thiên Quân.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thôi Thiên Quân như tám trăm năm chưa từng nghe thấy lời nói đùa, vậy mà lại mặt dày mày dạn cười ha hả: "Ha ha ha... Thiểu số phục tùng đa số, trong cả đội ngũ, ngoài ngươi ra, bản tướng quân thật sự không nghĩ ra người thứ hai nào dám cả gan như vậy."
3
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
