0 chữ
Chương 46
Chương 46
Ông Lý kể: “Lúc đó Tôn Lan Nhi không muốn giữ đứa bé bên mình. Bà ấy còn trẻ, không muốn bị đứa bé này níu chân hủy hoại cả cuộc đời.”
Chuyện kể ra mới thật trùng hợp làm sao. Con của họ vừa sinh ra đã mất thì Tôn Lan Nhi lại đúng lúc bế một đứa trẻ trở về.
“Lúc đó, mỗi khi bà tỉnh lại đều luôn miệng gọi con. Tôi hết cách rồi, tôi sợ bà biết con đã mất sẽ không gượng dậy nổi. Thế nên sau khi bàn bạc với Tôn Lan Nhi, tôi đã bế đứa bé về...”
Ông nhìn sang Lý An, thở dài: “Đứa bé đó chính là con, Lý An.”
Lý An có chút hỗn loạn. Anh không ngờ mình sống đến ba mươi hai tuổi rồi mà còn phát hiện ra thân thế của mình lại éo le đến vậy.
“... Chồng ơi.” Hà Vận vừa mới an ủi mẹ chồng, liền sà tới ôm lấy chồng mình, nói: “Không sao đâu chồng, em không chê anh không phải con ruột của bố mẹ đâu.”
Lý An nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thế thì anh cảm ơn em nhé.”
Hà Vận: “Không có chi!”
PD nghe được đoạn đối thoại này không khỏi liếc mắt nhìn về phía họ: ... Cuộc trò chuyện của hai người có gì đó sai sai thì phải?
“Đứa bé đó, ông chôn nó ở đâu?” Bà Lý đột nhiên hỏi.
Ông Lý im lặng một lúc rồi đáp: “Ngay dưới gốc cây quế hoa trong sân nhà cũ của chúng ta... Thằng bé còn nhỏ quá, tôi sợ chôn ở xa, một mình nó sẽ sợ.”
Nghe vậy, bà Lý bỗng nhớ lại vài chuyện, bà ta lẩm bẩm: “Thế nên, mỗi lần về quê ăn Tết, ông đều bảo tôi tự tay tưới nước, bón phân cho cây quế hoa đó phải không?”
Ông Lý gật đầu: “Phải.”
Vẻ mặt bà Lý có chút mơ màng. Bà ta nhớ lại vô số lần mình đứng dưới gốc cây quế, không ngờ rằng hóa ra bà ta đã từng ở gần con trai mình đến thế, vậy mà bà ta lại chẳng hề hay biết.
Bà Lý đột nhiên bật khóc nức nở, khóc đến gần như ngất đi. Bà ta chỉ có thể ngồi sụp xuống sàn, nước mắt lã chã rơi, vỡ tan trên nền nhà sạch bóng, tựa như những mảnh tim của một người mẹ đang tan nát.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lý An và mọi người cảm thấy có điều chẳng lành. Họ thấy bà Lý đột nhiên mềm nhũn rồi ngã vật xuống sàn. Lần này, cả nhà Lý An thật sự hoảng loạn, tất cả đều vây quanh bà Lý.
“... Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ đừng làm con sợ!” Lý An hét lớn.
“Ái Quyên? Bà tỉnh lại đi!” Đây là giọng nói suy sụp của ông Lý.
“A!! Chồng ơi, anh sao thế? Chồng! Anh mau tỉnh lại đi! Anh đừng chết vội!” Còn đây là tiếng hét của Hà Vận, vợ Lý An. Nhưng đang hét, cô ấy bỗng ôm lấy trán: “Sao trước mắt em cứ tối sầm rồi lại sáng lên thế này?”
PD vác máy đứng trong góc: ? Chuyện gì vậy, sao ngã hết cả rồi? Hứa Quy, cô Hứa đâu rồi?
Cô Hứa ơi!!! Cứu mạng!
Giờ phút này, hai chữ “suy sụp” hiện rõ mồn một trên mặt PD.
Cùng lúc đó, Hứa Quy đã chạy ra phòng khách gọi điện từ mấy phút trước, đang nói chuyện với nhân viên tổng đài cấp cứu.
Nhân viên: “... Ý của cô là sắp có bốn người ngất xỉu? Nhưng bây giờ họ vẫn chưa ngất ạ?”
Hứa Quy nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy!”
“Ờm.” nhân viên ngập ngừng: “Tôi muốn hỏi một chút, làm sao cô biết lát nữa họ sẽ ngất ạ?” Chẳng lẽ có thể đoán trước tương lai sao?
Giây tiếp theo, nhân viên nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói với giọng rất hiển nhiên: “Đương nhiên là do tôi tính ra rồi! Dù sao tôi cũng là thần toán mà, trên đời này không có chuyện gì mà tôi không biết cả!” Câu cuối cùng, giọng đối phương nghe còn có vẻ vô cùng tự hào.
Nhân viên: ... Thế nên, cô còn tự hào nữa cơ đấy?
“Thưa cô, tôi cần nhắc nhở cô một chút.” Nhân viên lên tiếng: “Nếu cô cố ý gọi điện quấy rối tổng đài cấp cứu, đây không chỉ là chiếm dụng tài nguyên công cộng mà còn có dấu hiệu của tội gây rối trật tự, có khả năng sẽ...”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy từ đầu dây bên kia vọng lại một tràng tiếng kêu hoảng hốt như “Anh mau tỉnh lại đi”.
Nhân viên đang lúc nghi hoặc thì nghe thấy cô gái gọi điện lúc nãy lên tiếng: “... Ồ, bây giờ họ ngất hết rồi!”
Chuyện kể ra mới thật trùng hợp làm sao. Con của họ vừa sinh ra đã mất thì Tôn Lan Nhi lại đúng lúc bế một đứa trẻ trở về.
“Lúc đó, mỗi khi bà tỉnh lại đều luôn miệng gọi con. Tôi hết cách rồi, tôi sợ bà biết con đã mất sẽ không gượng dậy nổi. Thế nên sau khi bàn bạc với Tôn Lan Nhi, tôi đã bế đứa bé về...”
Ông nhìn sang Lý An, thở dài: “Đứa bé đó chính là con, Lý An.”
Lý An có chút hỗn loạn. Anh không ngờ mình sống đến ba mươi hai tuổi rồi mà còn phát hiện ra thân thế của mình lại éo le đến vậy.
“... Chồng ơi.” Hà Vận vừa mới an ủi mẹ chồng, liền sà tới ôm lấy chồng mình, nói: “Không sao đâu chồng, em không chê anh không phải con ruột của bố mẹ đâu.”
Hà Vận: “Không có chi!”
PD nghe được đoạn đối thoại này không khỏi liếc mắt nhìn về phía họ: ... Cuộc trò chuyện của hai người có gì đó sai sai thì phải?
“Đứa bé đó, ông chôn nó ở đâu?” Bà Lý đột nhiên hỏi.
Ông Lý im lặng một lúc rồi đáp: “Ngay dưới gốc cây quế hoa trong sân nhà cũ của chúng ta... Thằng bé còn nhỏ quá, tôi sợ chôn ở xa, một mình nó sẽ sợ.”
Nghe vậy, bà Lý bỗng nhớ lại vài chuyện, bà ta lẩm bẩm: “Thế nên, mỗi lần về quê ăn Tết, ông đều bảo tôi tự tay tưới nước, bón phân cho cây quế hoa đó phải không?”
Ông Lý gật đầu: “Phải.”
Vẻ mặt bà Lý có chút mơ màng. Bà ta nhớ lại vô số lần mình đứng dưới gốc cây quế, không ngờ rằng hóa ra bà ta đã từng ở gần con trai mình đến thế, vậy mà bà ta lại chẳng hề hay biết.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lý An và mọi người cảm thấy có điều chẳng lành. Họ thấy bà Lý đột nhiên mềm nhũn rồi ngã vật xuống sàn. Lần này, cả nhà Lý An thật sự hoảng loạn, tất cả đều vây quanh bà Lý.
“... Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ đừng làm con sợ!” Lý An hét lớn.
“Ái Quyên? Bà tỉnh lại đi!” Đây là giọng nói suy sụp của ông Lý.
“A!! Chồng ơi, anh sao thế? Chồng! Anh mau tỉnh lại đi! Anh đừng chết vội!” Còn đây là tiếng hét của Hà Vận, vợ Lý An. Nhưng đang hét, cô ấy bỗng ôm lấy trán: “Sao trước mắt em cứ tối sầm rồi lại sáng lên thế này?”
PD vác máy đứng trong góc: ? Chuyện gì vậy, sao ngã hết cả rồi? Hứa Quy, cô Hứa đâu rồi?
Giờ phút này, hai chữ “suy sụp” hiện rõ mồn một trên mặt PD.
Cùng lúc đó, Hứa Quy đã chạy ra phòng khách gọi điện từ mấy phút trước, đang nói chuyện với nhân viên tổng đài cấp cứu.
Nhân viên: “... Ý của cô là sắp có bốn người ngất xỉu? Nhưng bây giờ họ vẫn chưa ngất ạ?”
Hứa Quy nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy!”
“Ờm.” nhân viên ngập ngừng: “Tôi muốn hỏi một chút, làm sao cô biết lát nữa họ sẽ ngất ạ?” Chẳng lẽ có thể đoán trước tương lai sao?
Giây tiếp theo, nhân viên nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói với giọng rất hiển nhiên: “Đương nhiên là do tôi tính ra rồi! Dù sao tôi cũng là thần toán mà, trên đời này không có chuyện gì mà tôi không biết cả!” Câu cuối cùng, giọng đối phương nghe còn có vẻ vô cùng tự hào.
Nhân viên: ... Thế nên, cô còn tự hào nữa cơ đấy?
“Thưa cô, tôi cần nhắc nhở cô một chút.” Nhân viên lên tiếng: “Nếu cô cố ý gọi điện quấy rối tổng đài cấp cứu, đây không chỉ là chiếm dụng tài nguyên công cộng mà còn có dấu hiệu của tội gây rối trật tự, có khả năng sẽ...”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy từ đầu dây bên kia vọng lại một tràng tiếng kêu hoảng hốt như “Anh mau tỉnh lại đi”.
Nhân viên đang lúc nghi hoặc thì nghe thấy cô gái gọi điện lúc nãy lên tiếng: “... Ồ, bây giờ họ ngất hết rồi!”
3
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
