0 chữ
Chương 30
Chương 30: Địa phủ không thú vị
"Tiên sinh, không biết kế tiếp ngài có tính toán gì?"
"Không bằng ngươi giới thiệu cho ta một công việc đi?" Tô Thức vuốt râu, cười ha hả nói.
"Ngài nói đùa, ngài chính là đại văn hào*." Lục Huyền xấu hổ cười, không hiểu tại sao có một loại cảm giác bị đùa giỡn.
*Đại văn hào: nhà văn hào có thực tài và danh tiếng. (Theo Từ điển Tiếng Việt)
"Thoạt nhìn như là ta nói giỡn sao?" Tô Thức cúi người tới, đôi mắt trừng to.
Lục Huyền bị cặp mắt sáng long lanh kia mắt bị lóe một chút, vội vàng che đôi mắt lại.
Ở trong lòng mặc niệm.
Đây là Tô Thức, Tô Đông Pha, Đông Pha cư sĩ, trong truyền thuyết hào phóng phái thi nhân, đại văn hào!!!
Không phải người qua đường Giáp lôi thôi lếch thếch, phải chú ý thái độ!!!
"Ngài...... Không phải nói giỡn?" Lục Huyền cho mình làm dự thiết tâm lý mãnh liệt, lại lần nữa trực diện với Tô Thức Tô Đông Pha cư sĩ.
"Ta cùng ngươi nói giỡn làm cái gì, mới vừa rồi không phải ngươi cũng thấy được sao?" Tô Thức vuốt râu ha hả cười.
"Thấy được...... Cái gì?"
Có loại dự cảm là điềm xấu.
"Người trẻ tuổi hiện tại như các ngươi không phải luôn nói là "nhìn vào mắt liền biết có chân thành hay không" sao? Chẳng lẽ là ánh mắt vừa nãy của ta không đủ chân thành?" Tô Thức nghiêm túc nhìn Lục Huyền, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Huyền theo bản năng che ngực lại, thuận tay nắm chặt cánh tay Nhan Như Ngự bên cạnh: "Tôi có chút choáng, anh cho tôi mượn bờ vai dựa vào một chút được không."
Nhan Như Ngự sửng sốt, trước đó hai người không có nắm tay, anh cũng không có nghe được Tô Thức nói gì.
Bất quá cậu vẫn vươn tay vỗ vai Lục Huyền vai, lấy đó xem như là an ủi.
"Choáng, là ý gì?" Tô Thức hỏi.
"Choáng...... Khụ khụ," Lục Huyền ho khan hai tiếng, "Tiên sinh, không có quy củ, làm như vậy sẽ phạm vi, nhân gian có quy củ của nhân gian, ngài là người của địa phủ, nếu muốn tìm công việc thì cũng nên ở địa phủ tìm, vì sao lại phải tới nhân gian?"
"Hazz--" Tô Thức bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhìn phương xa xôi, ánh mắt xa xăm, hồi lâu, hắn thu hồi tầm mắt, nặng nề nói, "Địa phủ -- thật sự không thú vị a."
Lục Huyền:......
Thở dài cũng vì chuyện này?
Chỉ nhìn bộ dáng vô cớ buồn của Tô Thức, còn tưởng rằng là đã xảy ra cái chuyện gì nghiêm trọng lắm, kết quả là vì chuyện này?
Lục Huyền bất đắc dĩ, lại không thể không giảng đạo lý cho vị đại lão này: "Tiên sinh, nếu ở địa phủ không thú vị, ngài cũng là đám người trong địa phủ, nếu Hắc Bạch Vô Thường phát hiện ngài không có ở địa phủ, có phải sẽ tới tìm hay không?"
Tiếng nói của cậu vừa dứt, liền cảm giác được một đạo tầm mắt oán niệm dừng ở trên người cậu.
Lục Huyền ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt ủy khuất hề hề của vị mặt đại chữ điền râu quai nón kia, vô thức xoa xoa cánh tay, sau đó lại thuận tay giúp Nhan Như Ngự xoa xoa.
"Có nổi da gà không?" Lục Huyền đè thấp âm thanh hỏi.
Ánh sáng nhạt trong mắt Nhan Như Ngự lưu chuyển, bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười.
"Cảm ơn." Nhan Như Ngự đồng dạng đè thấp âm thanh, dùng giọng trầm thấp nói chuyện.
"Đừng khách khí." Lục Huyền lập tức trả lời, dành thời gian nhìn Nhan Như Ngự một chút, gương mặt kia vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, cũng may tính tình chân thật của người này không giống như ngoài mặt khó ở chung như vậy.
Sau khi trao đổi cùng Nhan Như Ngự, Lục Huyền lại nhìn về phía Tô Thức, theo bản năng xem nhẹ ánh mắt Tô Thức, dò hỏi: "Ngài thật sự là từ địa phủ chạy đi?"
"Xem như là vậy đi, bất quá trong khoảng thời gian ngắn Hắc Bạch Vô Thường sợ là không thể tìm thấy ta." Thấy thế công ủy khuất không có tác dụng, Tô Thức khôi phục bộ dáng bình tĩnh, vuốt râu khẽ cười nói.
"Xem ra thật sự là trốn lên rồi!" Lục Huyền cuối cùng cũng biết được đáp án.
"Vấn đề công việc, có giải quyết được không? Nếu tiểu huynh đệ vô pháp giải quyết, Tô mỗ chỉ còn cách tìm chỗ khác." Tô Thức thuận miệng nói, kiên định đi tìm công việc.
Lục Huyền bất đắc dĩ: "Tuy rằng không biết vì sao tiên sinh phải tìm công việc, chỉ là người quỷ khác đường, dù sao tiên sinh cũng là quỷ hồn, cùng nhân loại sẽ có thật cách biệt, tựa như trước đó tiên sinh làm đồ ăn, cho dù là món ngon mỹ vị đến đâu, vào trong miệng nhân loại, đều là đạm nhiên vô vị, nhạt như nước ốc."
"Ta làm sao mà không biết." Nói vậy, hắn đi đến cửa sổ sát đất bên cạch, chắp tay sau lưng, thở dài một tiếng.
Lúc này nhìn qua Tô Thức lại thêm vài phần phong phạm của văn nhân nhã sĩ, cùng bộ dáng cười nói chêm chọc trước đó hoàn toàn bất đồng.
Lục Huyền càng bất đắc dĩ, bưng mặt tự hỏi kế tiếp phải làm sao bây giờ.
Phàm nếu là người trước mắt đổi thành người khác, cậu đều có thể quyết tâm đến tàn nhẫn, cố tình người này là Tô Thức, người đã đứng ở trước mặt, cậu vẫn cứ có một tia cảm giác không chân thật.
"Nhan lão sư, anh có biện pháp không?" Lục Huyền quay đầu đi dò hỏi Nhan Như Ngự ngồi ở một bên.
Nhan Như Ngự theo bản năng chạm chỗ ngực của chính mình.
Lục Huyền theo hướng tay Nhan Như Ngự nhìn đến l*иg ngực anh, cho rằng anh vẫn còn lo lắng đoàn hồn hỏa kia, vội vàng giải thích nói: "Hồn hỏa vô chủ công kích không phân biệt địch ta, nhưng đoàn hồn hỏa này nếu đã nhận anh làm chủ, tự nhiên theo xu thế của anh, dưới tình huống không có được sự cho phép của anh, nó sẽ không hấp thu dương khí trong cơ thể."
"Chỉ là...... Có chút kỳ quái," Nhan Như Ngự buông tay, chủ động đυ.ng vào cánh tay Lục Huyền, chỉ trong chớp mắt, anh liền nhìn thấy Tô Thức đang đứng ở bên cửa sổ, "Đông Pha cư sĩ tựa hồ có chút sa sút?"
"Không bằng ngươi giới thiệu cho ta một công việc đi?" Tô Thức vuốt râu, cười ha hả nói.
"Ngài nói đùa, ngài chính là đại văn hào*." Lục Huyền xấu hổ cười, không hiểu tại sao có một loại cảm giác bị đùa giỡn.
*Đại văn hào: nhà văn hào có thực tài và danh tiếng. (Theo Từ điển Tiếng Việt)
"Thoạt nhìn như là ta nói giỡn sao?" Tô Thức cúi người tới, đôi mắt trừng to.
Lục Huyền bị cặp mắt sáng long lanh kia mắt bị lóe một chút, vội vàng che đôi mắt lại.
Ở trong lòng mặc niệm.
Đây là Tô Thức, Tô Đông Pha, Đông Pha cư sĩ, trong truyền thuyết hào phóng phái thi nhân, đại văn hào!!!
Không phải người qua đường Giáp lôi thôi lếch thếch, phải chú ý thái độ!!!
"Ngài...... Không phải nói giỡn?" Lục Huyền cho mình làm dự thiết tâm lý mãnh liệt, lại lần nữa trực diện với Tô Thức Tô Đông Pha cư sĩ.
"Thấy được...... Cái gì?"
Có loại dự cảm là điềm xấu.
"Người trẻ tuổi hiện tại như các ngươi không phải luôn nói là "nhìn vào mắt liền biết có chân thành hay không" sao? Chẳng lẽ là ánh mắt vừa nãy của ta không đủ chân thành?" Tô Thức nghiêm túc nhìn Lục Huyền, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Huyền theo bản năng che ngực lại, thuận tay nắm chặt cánh tay Nhan Như Ngự bên cạnh: "Tôi có chút choáng, anh cho tôi mượn bờ vai dựa vào một chút được không."
Nhan Như Ngự sửng sốt, trước đó hai người không có nắm tay, anh cũng không có nghe được Tô Thức nói gì.
Bất quá cậu vẫn vươn tay vỗ vai Lục Huyền vai, lấy đó xem như là an ủi.
"Choáng, là ý gì?" Tô Thức hỏi.
"Choáng...... Khụ khụ," Lục Huyền ho khan hai tiếng, "Tiên sinh, không có quy củ, làm như vậy sẽ phạm vi, nhân gian có quy củ của nhân gian, ngài là người của địa phủ, nếu muốn tìm công việc thì cũng nên ở địa phủ tìm, vì sao lại phải tới nhân gian?"
Lục Huyền:......
Thở dài cũng vì chuyện này?
Chỉ nhìn bộ dáng vô cớ buồn của Tô Thức, còn tưởng rằng là đã xảy ra cái chuyện gì nghiêm trọng lắm, kết quả là vì chuyện này?
Lục Huyền bất đắc dĩ, lại không thể không giảng đạo lý cho vị đại lão này: "Tiên sinh, nếu ở địa phủ không thú vị, ngài cũng là đám người trong địa phủ, nếu Hắc Bạch Vô Thường phát hiện ngài không có ở địa phủ, có phải sẽ tới tìm hay không?"
Tiếng nói của cậu vừa dứt, liền cảm giác được một đạo tầm mắt oán niệm dừng ở trên người cậu.
Lục Huyền ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt ủy khuất hề hề của vị mặt đại chữ điền râu quai nón kia, vô thức xoa xoa cánh tay, sau đó lại thuận tay giúp Nhan Như Ngự xoa xoa.
Ánh sáng nhạt trong mắt Nhan Như Ngự lưu chuyển, bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười.
"Cảm ơn." Nhan Như Ngự đồng dạng đè thấp âm thanh, dùng giọng trầm thấp nói chuyện.
"Đừng khách khí." Lục Huyền lập tức trả lời, dành thời gian nhìn Nhan Như Ngự một chút, gương mặt kia vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, cũng may tính tình chân thật của người này không giống như ngoài mặt khó ở chung như vậy.
Sau khi trao đổi cùng Nhan Như Ngự, Lục Huyền lại nhìn về phía Tô Thức, theo bản năng xem nhẹ ánh mắt Tô Thức, dò hỏi: "Ngài thật sự là từ địa phủ chạy đi?"
"Xem như là vậy đi, bất quá trong khoảng thời gian ngắn Hắc Bạch Vô Thường sợ là không thể tìm thấy ta." Thấy thế công ủy khuất không có tác dụng, Tô Thức khôi phục bộ dáng bình tĩnh, vuốt râu khẽ cười nói.
"Xem ra thật sự là trốn lên rồi!" Lục Huyền cuối cùng cũng biết được đáp án.
"Vấn đề công việc, có giải quyết được không? Nếu tiểu huynh đệ vô pháp giải quyết, Tô mỗ chỉ còn cách tìm chỗ khác." Tô Thức thuận miệng nói, kiên định đi tìm công việc.
Lục Huyền bất đắc dĩ: "Tuy rằng không biết vì sao tiên sinh phải tìm công việc, chỉ là người quỷ khác đường, dù sao tiên sinh cũng là quỷ hồn, cùng nhân loại sẽ có thật cách biệt, tựa như trước đó tiên sinh làm đồ ăn, cho dù là món ngon mỹ vị đến đâu, vào trong miệng nhân loại, đều là đạm nhiên vô vị, nhạt như nước ốc."
"Ta làm sao mà không biết." Nói vậy, hắn đi đến cửa sổ sát đất bên cạch, chắp tay sau lưng, thở dài một tiếng.
Lúc này nhìn qua Tô Thức lại thêm vài phần phong phạm của văn nhân nhã sĩ, cùng bộ dáng cười nói chêm chọc trước đó hoàn toàn bất đồng.
Lục Huyền càng bất đắc dĩ, bưng mặt tự hỏi kế tiếp phải làm sao bây giờ.
Phàm nếu là người trước mắt đổi thành người khác, cậu đều có thể quyết tâm đến tàn nhẫn, cố tình người này là Tô Thức, người đã đứng ở trước mặt, cậu vẫn cứ có một tia cảm giác không chân thật.
"Nhan lão sư, anh có biện pháp không?" Lục Huyền quay đầu đi dò hỏi Nhan Như Ngự ngồi ở một bên.
Nhan Như Ngự theo bản năng chạm chỗ ngực của chính mình.
Lục Huyền theo hướng tay Nhan Như Ngự nhìn đến l*иg ngực anh, cho rằng anh vẫn còn lo lắng đoàn hồn hỏa kia, vội vàng giải thích nói: "Hồn hỏa vô chủ công kích không phân biệt địch ta, nhưng đoàn hồn hỏa này nếu đã nhận anh làm chủ, tự nhiên theo xu thế của anh, dưới tình huống không có được sự cho phép của anh, nó sẽ không hấp thu dương khí trong cơ thể."
"Chỉ là...... Có chút kỳ quái," Nhan Như Ngự buông tay, chủ động đυ.ng vào cánh tay Lục Huyền, chỉ trong chớp mắt, anh liền nhìn thấy Tô Thức đang đứng ở bên cửa sổ, "Đông Pha cư sĩ tựa hồ có chút sa sút?"
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
