0 chữ
Chương 29
Chương 29: Âm thịnh dương suy
Tằng Quần suýt nữa đưa tay lên ôm ngực, do dự một chút rồi vẫn nắm chặt tay lái: “Vậy tôi đi trước. Chuyện của Mạnh Nhiên không liên quan đến cậu, đừng nhúng tay vào.”
“Ừ.”
Thấy Nhan Như Ngự gật đầu, Tằng Quần há miệng định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống khi nhìn thấy Lục Huyền đang đứng cạnh Nhan Như Ngự.
Từ đầu đến giờ cũng chưa có chuyện gì xảy ra, lúc này chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghĩ vậy, Tằng Quần chỉ đơn giản dặn dò Nhan Như Ngự vài câu rồi lái xe rời đi.
Sau khi Tằng Quần rời đi, trên con đường này chỉ còn lại hai người là Nhan Như Ngự và Lục Huyền.
À không, phải là ba người mới đúng.
“Ồ? Vị tiểu huynh đệ này trên người âm khí nặng thật đấy.” Tô Thức đánh giá Nhan Như Ngự.
“Âm khí nặng?” Lục Huyền giật mình, “Chẳng lẽ không phải dương khí mạnh sao?”
“Cậu không hiểu rồi,” Tô Thức lắc đầu, “Tôi ở địa phủ nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng gặp ai có âm khí nặng như cậu ta đâu. Vị bằng hữu này của cậu vốn trời sinh âm khí rất nặng, chỉ là nó vẫn luôn bị dương khí áp chế. Theo cậu thấy thì cậu ta là người như thế nào?”
“Kỳ thực, ngay từ đầu tôi thấy anh ấy cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng sau đó, trong một lần tình cờ, tôi phát hiện trong cơ thể anh ấy có một lượng dương khí cực kỳ dày đặc. Điều kỳ lạ là đám dương khí đó lại không thuộc về anh ấy.” Lục Huyền khó xử nói, “Ý ngài là… anh ấy vốn dĩ nên có âm khí rất nặng sao?”
Cậu thật sự không biết phải nói gì.
Con người của Nhan Như Ngự dường như chứa đựng vô số bí ẩn.
Ví dụ như… ai đã đưa một lượng lớn dương khí vào trong cơ thể anh ấy? Ai đã ngụy trang anh ấy thành một người bình thường? Và ai muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết?
“Nơi này có người sao?” Nhan Như Ngự bình tĩnh hỏi, như thể anh ta chỉ đang hỏi về một chuyện rất bình thường, chứ không phải về sự tồn tại của một thứ siêu nhiên.
“Về nhà rồi nói tiếp.” Lục Huyền kéo tay Nhan Như Ngự, dẫn anh đi vào khu chung cư.
Ngay khoảnh khắc bị Lục Huyền nắm lấy cổ tay, Nhan Như Ngự sững người lại.
Lý do không phải vì hành động bất ngờ này, mà bởi vì ngay khi hai người chạm vào nhau, anh bỗng nhiên cảm nhận được sự tồn tại của người đã đối thoại với Lục Huyền trước đó.
Một người đàn ông.
Một người đàn ông mặc cổ phục.
Một người hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
Tô Thức cũng nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tại hạ Tử Chiêm.” Ông không ngại giới thiệu thêm một lần nữa.
“Tô Tử Chiêm?” Người vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như Nhan Như Ngự cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Lục Huyền, người vẫn đang nắm tay anh, lập tức quay đầu lại, theo bản năng buông ra: “Anh có thể nhìn thấy sao?”
Nhan Như Ngự hơi xoay cổ tay, ánh mắt hướng về phía người nọ: “Có vẻ như chỉ khi chúng ta tiếp xúc, tôi mới có thể nhìn thấy người đó.”
“Khi chúng ta tiếp xúc?” Lục Huyền kinh ngạc, chủ động đưa tay ra, “Thử lại xem?”
Nhan Như Ngự do dự một lát, rồi cũng vươn tay.
Nhưng ngay khi anh còn chưa kịp quyết định có nên nắm lấy không, tay anh đã bị Lục Huyền chủ động nắm lấy.
Chỉ là một cái nắm tay đơn giản.
Nhan Như Ngự một lần nữa nhìn thấy người đàn ông mặc cổ trang, mặt đầy râu quai nón, vóc dáng khổng lồ, eo tròn.
“Đông Pha cư sĩ?”
“Kỳ quái thật, thể chất của anh đúng là đặc biệt.” Lục Huyền nghi hoặc nói, “Tôi từng tiếp xúc với nhiều người, nhưng chưa từng xảy ra tình huống như thế này.”
Lục Huyền suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: “Nhưng nếu anh chạm vào tôi là có thể nhìn thấy quỷ, vậy tôi tạm thời miễn cưỡng để anh nắm tay đi. Dù gì thì cũng hiếm có cơ hội tận mắt nhìn thấy Tô Đông Pha dạo chơi nhân gian, không thu anh vé vào cửa đã là rẻ cho anh lắm rồi.”
Nói đến đây, thực ra trong lòng Lục Huyền cũng có chút nghi hoặc.
Trước và sau khi cậu trọng sinh, thế giới này dường như là hai thực thể song song, giống như tồn tại hai xã hội hiện đại cùng lúc. Thế nhưng, ngoại trừ sự khác biệt trong giai đoạn hiện đại, thì quá trình phát triển của thời cổ đại lại hoàn toàn giống nhau.
Từ năm 1900 trở đi, thế giới này phát triển theo một hướng hoàn toàn khác với kiếp trước của cậu.
Cũng chính vì điều này mà sự xuất hiện của Tô Thức không khiến Lục Huyền quá ngạc nhiên.
Nếu thực sự đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, làm sao cậu có thể nhận ra bất kỳ hồn ma cổ đại nào chứ?
“Thật kỳ quái.” Nhan Như Ngự cũng không ngờ được điều này.
“Tôi cảm thấy có lẽ nó liên quan đến thể chất của anh.” Lục Huyền nói, sau đó quay sang hỏi Tô Thức: “Đông Pha cư sĩ, ngài ở địa phủ lâu như vậy, có suy nghĩ gì về thể chất của anh ấy không?”
“Tiểu huynh đệ, chi bằng gọi tôi là lão sư đi.”
Lục Huyền hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng sửa lại cách xưng hô: “Lão sư, vậy ngài có cao kiến gì không?”
“Cao kiến thì không dám nhận.” Tô Thức lắc đầu, “Nhưng thể chất của vị tiểu huynh đệ này quả thực rất đặc biệt. Tôi ở địa phủ bao nhiêu năm mà chưa từng thấy ai như cậu ta. Âm khí dày đặc đến mức, nếu một ngày nào đó toàn bộ phóng thích, địa phủ nhất định sẽ rung chuyển. Có khi còn khiến Hắc Bạch Vô Thường đích thân ra tay.”
“Tình huống nào sẽ khiến âm khí hoàn toàn bộc phát?” Lục Huyền đột nhiên hỏi.
Tô Thức vuốt râu, trầm ngâm đáp: “Âm thịnh thì dương suy, dương thịnh thì âm suy. Dương khí trong cơ thể cậu ta chính là thứ đang trấn áp âm khí. Chỉ cần dương khí không tiêu tan, âm khí tự nhiên sẽ không thể thoát ra ngoài.”
“Không xong…” Lục Huyền bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức cúi xuống gần ngực Nhan Như Ngự: “Này này, mày kiềm chế một chút đi, đừng có hút hết dương khí! Cẩn thận mà làm chủ nhân của mày mất mạng đấy, chú ý chút!”
Nhan Như Ngự biết rõ Lục Huyền đang nói chuyện với đoàn hồn hỏa trong ngực mình. Nhưng ngay khoảnh khắc hồn hỏa ngừng dao động, tim anh bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.
“Đại huynh đệ, đừng căng thẳng.” Lục Huyền vỗ vai anh, trấn an: “May mà đoàn hồn hỏa này cũng biết nghe lời. Trước khi làm rõ công dụng của dương khí trong cơ thể anh, tốt nhất vẫn nên để nó ở lại.”
“Ừ.”
Thấy Nhan Như Ngự gật đầu, Tằng Quần há miệng định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống khi nhìn thấy Lục Huyền đang đứng cạnh Nhan Như Ngự.
Từ đầu đến giờ cũng chưa có chuyện gì xảy ra, lúc này chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghĩ vậy, Tằng Quần chỉ đơn giản dặn dò Nhan Như Ngự vài câu rồi lái xe rời đi.
Sau khi Tằng Quần rời đi, trên con đường này chỉ còn lại hai người là Nhan Như Ngự và Lục Huyền.
À không, phải là ba người mới đúng.
“Ồ? Vị tiểu huynh đệ này trên người âm khí nặng thật đấy.” Tô Thức đánh giá Nhan Như Ngự.
“Âm khí nặng?” Lục Huyền giật mình, “Chẳng lẽ không phải dương khí mạnh sao?”
“Kỳ thực, ngay từ đầu tôi thấy anh ấy cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng sau đó, trong một lần tình cờ, tôi phát hiện trong cơ thể anh ấy có một lượng dương khí cực kỳ dày đặc. Điều kỳ lạ là đám dương khí đó lại không thuộc về anh ấy.” Lục Huyền khó xử nói, “Ý ngài là… anh ấy vốn dĩ nên có âm khí rất nặng sao?”
Cậu thật sự không biết phải nói gì.
Con người của Nhan Như Ngự dường như chứa đựng vô số bí ẩn.
Ví dụ như… ai đã đưa một lượng lớn dương khí vào trong cơ thể anh ấy? Ai đã ngụy trang anh ấy thành một người bình thường? Và ai muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết?
“Về nhà rồi nói tiếp.” Lục Huyền kéo tay Nhan Như Ngự, dẫn anh đi vào khu chung cư.
Ngay khoảnh khắc bị Lục Huyền nắm lấy cổ tay, Nhan Như Ngự sững người lại.
Lý do không phải vì hành động bất ngờ này, mà bởi vì ngay khi hai người chạm vào nhau, anh bỗng nhiên cảm nhận được sự tồn tại của người đã đối thoại với Lục Huyền trước đó.
Một người đàn ông.
Một người đàn ông mặc cổ phục.
Một người hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
Tô Thức cũng nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tại hạ Tử Chiêm.” Ông không ngại giới thiệu thêm một lần nữa.
“Tô Tử Chiêm?” Người vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như Nhan Như Ngự cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Nhan Như Ngự hơi xoay cổ tay, ánh mắt hướng về phía người nọ: “Có vẻ như chỉ khi chúng ta tiếp xúc, tôi mới có thể nhìn thấy người đó.”
“Khi chúng ta tiếp xúc?” Lục Huyền kinh ngạc, chủ động đưa tay ra, “Thử lại xem?”
Nhan Như Ngự do dự một lát, rồi cũng vươn tay.
Nhưng ngay khi anh còn chưa kịp quyết định có nên nắm lấy không, tay anh đã bị Lục Huyền chủ động nắm lấy.
Chỉ là một cái nắm tay đơn giản.
Nhan Như Ngự một lần nữa nhìn thấy người đàn ông mặc cổ trang, mặt đầy râu quai nón, vóc dáng khổng lồ, eo tròn.
“Đông Pha cư sĩ?”
“Kỳ quái thật, thể chất của anh đúng là đặc biệt.” Lục Huyền nghi hoặc nói, “Tôi từng tiếp xúc với nhiều người, nhưng chưa từng xảy ra tình huống như thế này.”
Lục Huyền suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: “Nhưng nếu anh chạm vào tôi là có thể nhìn thấy quỷ, vậy tôi tạm thời miễn cưỡng để anh nắm tay đi. Dù gì thì cũng hiếm có cơ hội tận mắt nhìn thấy Tô Đông Pha dạo chơi nhân gian, không thu anh vé vào cửa đã là rẻ cho anh lắm rồi.”
Nói đến đây, thực ra trong lòng Lục Huyền cũng có chút nghi hoặc.
Trước và sau khi cậu trọng sinh, thế giới này dường như là hai thực thể song song, giống như tồn tại hai xã hội hiện đại cùng lúc. Thế nhưng, ngoại trừ sự khác biệt trong giai đoạn hiện đại, thì quá trình phát triển của thời cổ đại lại hoàn toàn giống nhau.
Từ năm 1900 trở đi, thế giới này phát triển theo một hướng hoàn toàn khác với kiếp trước của cậu.
Cũng chính vì điều này mà sự xuất hiện của Tô Thức không khiến Lục Huyền quá ngạc nhiên.
Nếu thực sự đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, làm sao cậu có thể nhận ra bất kỳ hồn ma cổ đại nào chứ?
“Thật kỳ quái.” Nhan Như Ngự cũng không ngờ được điều này.
“Tôi cảm thấy có lẽ nó liên quan đến thể chất của anh.” Lục Huyền nói, sau đó quay sang hỏi Tô Thức: “Đông Pha cư sĩ, ngài ở địa phủ lâu như vậy, có suy nghĩ gì về thể chất của anh ấy không?”
“Tiểu huynh đệ, chi bằng gọi tôi là lão sư đi.”
Lục Huyền hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng sửa lại cách xưng hô: “Lão sư, vậy ngài có cao kiến gì không?”
“Cao kiến thì không dám nhận.” Tô Thức lắc đầu, “Nhưng thể chất của vị tiểu huynh đệ này quả thực rất đặc biệt. Tôi ở địa phủ bao nhiêu năm mà chưa từng thấy ai như cậu ta. Âm khí dày đặc đến mức, nếu một ngày nào đó toàn bộ phóng thích, địa phủ nhất định sẽ rung chuyển. Có khi còn khiến Hắc Bạch Vô Thường đích thân ra tay.”
“Tình huống nào sẽ khiến âm khí hoàn toàn bộc phát?” Lục Huyền đột nhiên hỏi.
Tô Thức vuốt râu, trầm ngâm đáp: “Âm thịnh thì dương suy, dương thịnh thì âm suy. Dương khí trong cơ thể cậu ta chính là thứ đang trấn áp âm khí. Chỉ cần dương khí không tiêu tan, âm khí tự nhiên sẽ không thể thoát ra ngoài.”
“Không xong…” Lục Huyền bỗng nghĩ đến điều gì đó, lập tức cúi xuống gần ngực Nhan Như Ngự: “Này này, mày kiềm chế một chút đi, đừng có hút hết dương khí! Cẩn thận mà làm chủ nhân của mày mất mạng đấy, chú ý chút!”
Nhan Như Ngự biết rõ Lục Huyền đang nói chuyện với đoàn hồn hỏa trong ngực mình. Nhưng ngay khoảnh khắc hồn hỏa ngừng dao động, tim anh bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.
“Đại huynh đệ, đừng căng thẳng.” Lục Huyền vỗ vai anh, trấn an: “May mà đoàn hồn hỏa này cũng biết nghe lời. Trước khi làm rõ công dụng của dương khí trong cơ thể anh, tốt nhất vẫn nên để nó ở lại.”
8
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
