0 chữ
Chương 19
Chương 19: Cảnh thân mật
“Ngoại trừ tôi, bất cứ ai trong các người cũng có thể là hung thủ.” Lục Huyền bình thản nói. “Nếu kẻ đứng sau muốn chúng ta điều tra vụ án này, chắc chắn hắn đã để lại manh mối. Chi bằng chúng ta chia nhau ra tìm chứng cứ đi.”
“Đừng tách nhau ra...” Thành Toa nắm chặt tay áo Quý Ngọc Thanh, cuối cùng cũng cất giọng, giọng nói đầy sợ hãi. “Tôi sợ sẽ có nguy hiểm.”
“Dù sao thì, chứng cứ vẫn phải tìm. Hoặc là chúng tôi cùng nhau lên lầu, hoặc các người ở lại đại sảnh, tôi và thầy Nhan lên trên tìm.”
“Tôi... chân tôi mềm quá.” Thành Toa lí nhí nói.
“Vậy mấy người cứ ở lại đây, tôi và thầy Nhan lên lầu.” Lục Huyền nói dứt khoát, rồi kéo nhẹ ống tay áo của Nhan Như Ngự, ra hiệu cùng đi.
Sau khi hai người lên lầu, bốn người còn lại ngồi trong đại sảnh, im lặng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Mạnh Nhiên lên tiếng: “Liễu ca, anh là người trong ekip chương trình, chắc hẳn phải biết rõ chuyện này. Sao anh không nói cho bọn tôi biết trước?”
“Chẳng phải muốn xem phản ứng thật của mọi người sao...” Liễu Văn Hàm hạ giọng, “Không ngờ lại thành ra thế này.”
“Mọi người nói xem, rốt cuộc Lục Huyền là ai?”
“Không rõ nữa. Chỉ là từ lần này, tên Lục Huyền mới bắt đầu nổi trên Weibo. Nghe nói cậu ta đến được đây cũng nhờ thầy Nhan giúp đỡ.” Liễu Văn Hàm đáp, giọng điệu có chút bực bội.
“Lục Huyền thật sự có thể bắt ma sao?” Mạnh Nhiên lại hỏi.
“Mong là cậu ta biết. Chúng ta có sống sót được hay không, đều phải dựa vào cậu ta.” Thành Toa nhỏ giọng đáp.
“Ừ, chỉ cần có Lục Huyền ở đây, nếu không chúng ta thật sự chẳng biết phải làm gì nữa.” Quý Ngọc Thanh siết chặt vòng tay ôm lấy Thành Toa, một mặt để trấn an bạn gái, mặt khác cũng là để trấn an chính mình.
Mạnh Nhiên nhìn hai người, bất chợt nở một nụ cười ngọt ngào: “Hai người thân mật thật đấy.”
Cả hai đều sững sờ.
Một hồi lâu sau, Quý Ngọc Thanh mới ấp úng nói: “Công ty Toa Toa... Công ty không cho phép yêu đương, bọn tôi chỉ có thể lén lút qua lại. Lần này... sau khi ra ngoài, làm ơn đừng nói với ai nhé.”
“Yêu đương trong bí mật, chắc thú vị lắm nhỉ?” Mạnh Nhiên vẫn giữ nụ cười trên môi.
Thành Toa ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ run lên, ôm chặt lấy Quý Ngọc Thanh hơn: “Ngọc Thanh, lạnh quá... Em sợ, ôm chặt em đi.”
“Mặc áo của tôi vào đi.” Liễu Văn Hàm đứng dậy, đi đến bên cạnh hai người, cởϊ áσ khoác rồi đắp lên người Thành Toa. “Xin lỗi nhé, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của tôi.”
Liễu Văn Hàm lớn hơn hai người kia hơn mười tuổi, xem như bậc tiền bối, nên hành động này cũng không có gì bất thường.
“Chuyện này không liên quan đến anh, không ai có thể đoán trước được mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Cảm ơn anh, Liễu ca.” Quý Ngọc Thanh vội vàng nói lời cảm ơn, siết chặt áo khoác của Liễu Văn Hàm, ôm lấy Thành Toa không buông.
Lúc này, trên lầu.
“Cậu lên đây không phải để tìm chứng cứ, đúng không?” Nhan Như Ngự đột nhiên hỏi.
“Anh thông minh thật đấy. Vậy thử nói xem tôi lên đây làm gì?” Lục Huyền bật cười.
“Tôi không đoán được cậu đang nghĩ gì.” Nhan Như Ngự trầm giọng.
“Hah, nếu ngay cả anh cũng đoán được, vậy tôi còn làm ăn gì nữa?” Lục Huyền vừa đi dọc hành lang vừa lục lọi từng căn phòng. Đến khi mở một cánh cửa, cậu đột nhiên lên tiếng: “Tìm được rồi.”
Nhan Như Ngự đi theo sau, quan sát tình hình trong phòng.
Căn phòng được trang trí khá tinh tế, nhưng toàn bộ đều mang gam màu đen, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta cảm thấy áp lực khó chịu.
“Mau tìm đi.”
“Tìm cái gì?”
Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên đóng sập lại.
Nhan Như Ngự lập tức quay đầu.
“Đậu má, bị nhốt rồi. Tên kia đúng là quyết đoán, dám dùng căn phòng này làm bẫy. Hắn không sợ tôi tìm ra mà xử lý hắn sao?” Lục Huyền bực bội đến mức dậm chân.
“Xử lý hắn?”
“Đúng thế. Thi thể.” Lục Huyền nhún vai, “Tôi đoán chắc đối phương giấu xác trong phòng này. Chỉ cần tìm ra hắn, tôi sẽ có cách khống chế. Nhưng bây giờ cửa lại bị khóa rồi, cho dù có tìm được thi thể cũng chẳng làm gì được. Nói xem, có tức không cơ chứ?”
“Nhưng nghe khẩu khí của cậu, đâu có vẻ gì là đang tức giận?” Nhan Như Ngự khoanh tay, bình tĩnh nhìn Lục Huyền.
“Cũng đúng,” Lục Huyền cười khì, “Chẳng lẽ tôi trông giống loại người không có bản lĩnh nhưng lại cố tỏ ra có bản lĩnh sao?”
Nhan Như Ngự không nói gì, chỉ nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Đúng lúc này, Lục Huyền mở cửa tủ quần áo ra. “Tìm thấy rồi! Ở đây này. Chậc, một chỗ nhỏ như vậy, nằm cũng chẳng ngay ngắn, không biết có thấy thoải mái không nữa?”
“Cậu nói ‘hắn’ là ai?” Nhan Như Ngự chợt nhận ra từ lúc bắt đầu, Lục Huyền đã có mục đích rõ ràng khi tìm kiếm ai đó.
“Vị thiếu gia kia.” Lục Huyền đáp, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Nhan Như Ngự. “Tôi nói này…”
Nhan Như Ngự bỗng dưng sững lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút lúng túng.
“Tôi nói này…” Lục Huyền sờ sờ môi mình, rồi đột nhiên kích động nhìn chằm chằm Nhan Như Ngự. “Sao tôi không nhận ra sớm hơn nhỉ?”
Nhan Như Ngự ngơ ngác nhìn cậu, trong lòng bỗng dưng có cảm giác bất an. “Phát… phát hiện cái gì?”
“Dương khí trong người anh mạnh thật đấy! Bảo sao mặt lúc nào cũng trông như có hạn xui đeo bám, thế mà vẫn có thể sống yên ổn đến giờ.” Lục Huyền hưng phấn nói. Chỉ mới vô tình đυ.ng môi một chút, cậu đã cảm nhận được dương khí nồng đậm lan tỏa.
Nghĩ vậy, Lục Huyền bỗng nhiên cúi người lại gần, muốn kiểm tra kỹ hơn tình trạng của Nhan Như Ngự.
Nhan Như Ngự lập tức lùi về sau.
“Trốn cái gì chứ? Anh chưa từng đóng cảnh thân mật sao?”
Vừa dứt lời, Lục Huyền đã bị ánh mắt sắc bén của Nhan Như Ngự nhìn chằm chằm.
“Không đóng.”
Lục Huyền: Chết tiệt!
“Đừng tách nhau ra...” Thành Toa nắm chặt tay áo Quý Ngọc Thanh, cuối cùng cũng cất giọng, giọng nói đầy sợ hãi. “Tôi sợ sẽ có nguy hiểm.”
“Dù sao thì, chứng cứ vẫn phải tìm. Hoặc là chúng tôi cùng nhau lên lầu, hoặc các người ở lại đại sảnh, tôi và thầy Nhan lên trên tìm.”
“Tôi... chân tôi mềm quá.” Thành Toa lí nhí nói.
“Vậy mấy người cứ ở lại đây, tôi và thầy Nhan lên lầu.” Lục Huyền nói dứt khoát, rồi kéo nhẹ ống tay áo của Nhan Như Ngự, ra hiệu cùng đi.
Sau khi hai người lên lầu, bốn người còn lại ngồi trong đại sảnh, im lặng nhìn nhau.
“Chẳng phải muốn xem phản ứng thật của mọi người sao...” Liễu Văn Hàm hạ giọng, “Không ngờ lại thành ra thế này.”
“Mọi người nói xem, rốt cuộc Lục Huyền là ai?”
“Không rõ nữa. Chỉ là từ lần này, tên Lục Huyền mới bắt đầu nổi trên Weibo. Nghe nói cậu ta đến được đây cũng nhờ thầy Nhan giúp đỡ.” Liễu Văn Hàm đáp, giọng điệu có chút bực bội.
“Lục Huyền thật sự có thể bắt ma sao?” Mạnh Nhiên lại hỏi.
“Mong là cậu ta biết. Chúng ta có sống sót được hay không, đều phải dựa vào cậu ta.” Thành Toa nhỏ giọng đáp.
“Ừ, chỉ cần có Lục Huyền ở đây, nếu không chúng ta thật sự chẳng biết phải làm gì nữa.” Quý Ngọc Thanh siết chặt vòng tay ôm lấy Thành Toa, một mặt để trấn an bạn gái, mặt khác cũng là để trấn an chính mình.
Cả hai đều sững sờ.
Một hồi lâu sau, Quý Ngọc Thanh mới ấp úng nói: “Công ty Toa Toa... Công ty không cho phép yêu đương, bọn tôi chỉ có thể lén lút qua lại. Lần này... sau khi ra ngoài, làm ơn đừng nói với ai nhé.”
“Yêu đương trong bí mật, chắc thú vị lắm nhỉ?” Mạnh Nhiên vẫn giữ nụ cười trên môi.
Thành Toa ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ run lên, ôm chặt lấy Quý Ngọc Thanh hơn: “Ngọc Thanh, lạnh quá... Em sợ, ôm chặt em đi.”
“Mặc áo của tôi vào đi.” Liễu Văn Hàm đứng dậy, đi đến bên cạnh hai người, cởϊ áσ khoác rồi đắp lên người Thành Toa. “Xin lỗi nhé, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của tôi.”
Liễu Văn Hàm lớn hơn hai người kia hơn mười tuổi, xem như bậc tiền bối, nên hành động này cũng không có gì bất thường.
Lúc này, trên lầu.
“Cậu lên đây không phải để tìm chứng cứ, đúng không?” Nhan Như Ngự đột nhiên hỏi.
“Anh thông minh thật đấy. Vậy thử nói xem tôi lên đây làm gì?” Lục Huyền bật cười.
“Tôi không đoán được cậu đang nghĩ gì.” Nhan Như Ngự trầm giọng.
“Hah, nếu ngay cả anh cũng đoán được, vậy tôi còn làm ăn gì nữa?” Lục Huyền vừa đi dọc hành lang vừa lục lọi từng căn phòng. Đến khi mở một cánh cửa, cậu đột nhiên lên tiếng: “Tìm được rồi.”
Nhan Như Ngự đi theo sau, quan sát tình hình trong phòng.
Căn phòng được trang trí khá tinh tế, nhưng toàn bộ đều mang gam màu đen, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta cảm thấy áp lực khó chịu.
“Mau tìm đi.”
“Tìm cái gì?”
Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên đóng sập lại.
Nhan Như Ngự lập tức quay đầu.
“Đậu má, bị nhốt rồi. Tên kia đúng là quyết đoán, dám dùng căn phòng này làm bẫy. Hắn không sợ tôi tìm ra mà xử lý hắn sao?” Lục Huyền bực bội đến mức dậm chân.
“Xử lý hắn?”
“Đúng thế. Thi thể.” Lục Huyền nhún vai, “Tôi đoán chắc đối phương giấu xác trong phòng này. Chỉ cần tìm ra hắn, tôi sẽ có cách khống chế. Nhưng bây giờ cửa lại bị khóa rồi, cho dù có tìm được thi thể cũng chẳng làm gì được. Nói xem, có tức không cơ chứ?”
“Nhưng nghe khẩu khí của cậu, đâu có vẻ gì là đang tức giận?” Nhan Như Ngự khoanh tay, bình tĩnh nhìn Lục Huyền.
“Cũng đúng,” Lục Huyền cười khì, “Chẳng lẽ tôi trông giống loại người không có bản lĩnh nhưng lại cố tỏ ra có bản lĩnh sao?”
Nhan Như Ngự không nói gì, chỉ nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Đúng lúc này, Lục Huyền mở cửa tủ quần áo ra. “Tìm thấy rồi! Ở đây này. Chậc, một chỗ nhỏ như vậy, nằm cũng chẳng ngay ngắn, không biết có thấy thoải mái không nữa?”
“Cậu nói ‘hắn’ là ai?” Nhan Như Ngự chợt nhận ra từ lúc bắt đầu, Lục Huyền đã có mục đích rõ ràng khi tìm kiếm ai đó.
“Vị thiếu gia kia.” Lục Huyền đáp, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Nhan Như Ngự. “Tôi nói này…”
Nhan Như Ngự bỗng dưng sững lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút lúng túng.
“Tôi nói này…” Lục Huyền sờ sờ môi mình, rồi đột nhiên kích động nhìn chằm chằm Nhan Như Ngự. “Sao tôi không nhận ra sớm hơn nhỉ?”
Nhan Như Ngự ngơ ngác nhìn cậu, trong lòng bỗng dưng có cảm giác bất an. “Phát… phát hiện cái gì?”
“Dương khí trong người anh mạnh thật đấy! Bảo sao mặt lúc nào cũng trông như có hạn xui đeo bám, thế mà vẫn có thể sống yên ổn đến giờ.” Lục Huyền hưng phấn nói. Chỉ mới vô tình đυ.ng môi một chút, cậu đã cảm nhận được dương khí nồng đậm lan tỏa.
Nghĩ vậy, Lục Huyền bỗng nhiên cúi người lại gần, muốn kiểm tra kỹ hơn tình trạng của Nhan Như Ngự.
Nhan Như Ngự lập tức lùi về sau.
“Trốn cái gì chứ? Anh chưa từng đóng cảnh thân mật sao?”
Vừa dứt lời, Lục Huyền đã bị ánh mắt sắc bén của Nhan Như Ngự nhìn chằm chằm.
“Không đóng.”
Lục Huyền: Chết tiệt!
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
