0 chữ
Chương 17
Chương 17: Thủ phạm gϊếŧ người
Nhan Như Ngự chỉ là nhìn cậu một cái, liền bắt đầu giới thiệu: "Người mở cửa kia tên là Liễu Văn Hàm, là người chủ trì nổi tiếng, nghệ nhân trên người bị máu bắn trúng tên là Thành Toa, là nữ minh tinh mới nổi lên trong mấy năm nay, nam nhân đang ở bên cạch an ủi cô ta tên là Quý Ngọc Thanh, nghe nói là có quan hệ mập mờ với Thành Toa, nữ nhân đứng nơi đó tên là Mạnh Nhiên, cũng là một diễn viên, tương đối nổi."
"Ồ." Lục Huyền vuốt cằm gật đầu, lại quay đầu nhìn Nhan Như Ngự, "Nhìn không ra, anh cũng biết bát quái."
"Tôi cũng nhìn không ra, thế mà cậu đối với giới giải trí một chút đều không biết?" Nhan Như Ngự cũng nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Ha hả, cái này sao, chuyện này tương đối phức tạp, quan hệ của chúng ta chưa có tốt đến trình độ như vậy, cho nên tôi sẽ không nói," Lục Huyền cười ha hả, lại nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người, "Tôi nói, mấy người có biện pháp đi ra ngoài sao?"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người nhìn cậu.
Cùng với Nhan Như Ngự bên người.
"Hai người các cậu từ ngay từ đầu liền rất bình tĩnh, chẳng lẽ các cậu biết nội tình gì rồi?"
"Tôi có thể biết được nội tình gì, nhưng mà chúng ta giống như bị nhốt ở chỗ này, đương nhiên chúng ta cần phải tìm biện pháp đi ra ngoài mới được?" Lục Huyền cười nói.
"Máu này, là máu thật......" Thành Toa đột nhiên hét lên, sợ hãi mà lùi về sau vài bước, chỉ vào thi thể quỳ rạp trên mặt đất, "Người kia, người kia không có chuyện gì đi?"
"Tôi đi nhìn thử," Liễu Văn Hàm thấy cửa biệt thự không mở ra, lại xoay người trở về, vừa vặn nghe được Thành Toa nói ra lời nói đó, nghĩ rồi do dự hướng tới nơi thi thể đi đến, cẩn thận từng li từng tí vươn tay sờ lên mạch đập trên cổ thi thể, chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhanh chóng lui ra sau, sắc mặt tái nhợt, "Lạnh...... Lạnh, thân thể lạnh băng, hơn nữa...... Hơn nữa mạch không có đập."
Liễu Văn Hàm là người chủ trì, tương đối trấn định, nhưng gặp được tình huống như vậy, sắc mặt của hắn cũng khó coi.
LAời này vừa ra, bao gồm Thành Toa, Quý Ngọc Thanh, sắc mặt bỗng nhiên đều trắng nhợt.
Sắc mặt Nhan Như Ngự cũng rất khó xem, bất quá anh ta so với những người khác có chút bình tĩnh, hơn nữa lại biết sự thật của người nào đó.
"Cậu có biện pháp gì không?"
"Nếu có biện pháp tôi đã sớm nói rồi, sớm biết là vậy thì tôi sẽ không đi quay phim, diễn cái gì diễn, mù quáng đùa giỡn." Lục Huyền tự cam chịu ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi đầu.
Nhan Như Ngự sắc mặt trắng nhợt: "Nhưng không phải là lúc trước cậu......"
"Mù mờ, hơn nữa tôi có chút bản lĩnh, anh tin không," Lục Huyền vẻ mặt đau khổ, "Lại còn có chết người, bệnh tâm thần a, nếu tôi biết tên kia đang giở trò, tôi nhất định sẽ gϊếŧ hắn!"
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự gặp quỷ?"
"Tôi muốn đi ra ngoài, tôi hiện tại cần phải đi ra ngoài,"trên người Thành Toa bị máu bắn lên, cảm xúc không ổn định, cô nhanh chóng vọt tới cửa, dùng sức gõ cửa, "Mau thả tôi ra ngoài, bên ngoài có người không? Tôi muốn ra ngoài, mau thả tôi ra ngoài!!!"
"Hiện tại việc đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nhan Như Ngự không thể không lên tiếng.
"Nhan Như Ngự nói rất đúng, hiện tại việc chúng ta cần phải làm là biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Mạnh Nhiên cũng lên tiếng.
Trong mọi người ở đây, Nhan Như Ngự cùng Mạnh Nhiên là có chút ổn định, sau đó là Liễu Văn Hàm, tuy rằng sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng hắn tốt xấu cũng có thể ổn định được, điều chỉnh tâm tình của chính mình.
Đúng lúc này, ánh đèn đột nhiên đã xảy ra biến hóa.
Đèn dây tóc đã biến thành ánh đèn màu vàng nhạt, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đỉnh đầu đèn đóm cũng phát sinh biến hóa.
Lại thấy, tất cả mọi người đều thay đổi quần áo, chỉ có thi thể nằm trên mặt đất là không có phát sinh bất kì thay đổi.
Trong đại sảnh, đột nhiên có thêm một cái bàn, trên bàn có đặt một quyển sách .
Ánh mắt Lục Huyền khẽ biến.
Con ngươi Liễu Văn Hàm bỗng nhiên co rút lại.
"Cái kia, sách..."
"Tôi đi đến lấy." Liễu Văn Hàm hít sâu một hơi, chủ động tiến lên cầm lấy vở, lật vài tờ, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Liễu ca, mặt trên viết cái gì?" Quý Ngọc Thanh đã đem Thành Toa kéo về, vào trong lòng ngực của chính mình, một bên vỗ Thành Toa Bối, một bên hỏi.
"Mặt trên viết chính là một cái kịch bản, người chết là thiếu gia của biệt thự này, mà chúng ta đều là người bị hiềm nghi gϊếŧ chết thiếu gia này," Liễu Văn Hàm thấp giọng nói, "Nhân vật sắm vai của tôi là anh trai của thiếu gia, Mạnh Nhiên là chị gái, Thành Toa là vị hôn thê của thiếu gia, Quý Ngọc Thanh cùng vị hôn thê có quan hệ mập mờ, Nhan Như Ngự là anh của vị hôn thê, còn Lục Huyền, là gã sai vặt trong biệt thự."
"Chúng ta cùng thiếu gia đều có thù oán, cho nên con quỷ kia đem chúng ta vây ở chỗ này, kỳ thật là vì muốn chúng ta tìm ra hung thủ gϊếŧ chết thiếu gia?" Mạnh Nhiên tổng kết nói.
"Nếu quyển sách này là thật, có lẽ chính là nguyên nhân này."Lực tay Liễu Văn Hàm đột nhiên biến lớn.
"Liễu lão sư, đến lúc này, anh vẫn còn muốn nói dối?" Lục Huyền nhìn hắn, "Sự tình đã không khống chế được rồi, anh không có phát hiện sao?"
"Ồ." Lục Huyền vuốt cằm gật đầu, lại quay đầu nhìn Nhan Như Ngự, "Nhìn không ra, anh cũng biết bát quái."
"Tôi cũng nhìn không ra, thế mà cậu đối với giới giải trí một chút đều không biết?" Nhan Như Ngự cũng nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Ha hả, cái này sao, chuyện này tương đối phức tạp, quan hệ của chúng ta chưa có tốt đến trình độ như vậy, cho nên tôi sẽ không nói," Lục Huyền cười ha hả, lại nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người, "Tôi nói, mấy người có biện pháp đi ra ngoài sao?"
Cùng với Nhan Như Ngự bên người.
"Hai người các cậu từ ngay từ đầu liền rất bình tĩnh, chẳng lẽ các cậu biết nội tình gì rồi?"
"Tôi có thể biết được nội tình gì, nhưng mà chúng ta giống như bị nhốt ở chỗ này, đương nhiên chúng ta cần phải tìm biện pháp đi ra ngoài mới được?" Lục Huyền cười nói.
"Máu này, là máu thật......" Thành Toa đột nhiên hét lên, sợ hãi mà lùi về sau vài bước, chỉ vào thi thể quỳ rạp trên mặt đất, "Người kia, người kia không có chuyện gì đi?"
"Tôi đi nhìn thử," Liễu Văn Hàm thấy cửa biệt thự không mở ra, lại xoay người trở về, vừa vặn nghe được Thành Toa nói ra lời nói đó, nghĩ rồi do dự hướng tới nơi thi thể đi đến, cẩn thận từng li từng tí vươn tay sờ lên mạch đập trên cổ thi thể, chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhanh chóng lui ra sau, sắc mặt tái nhợt, "Lạnh...... Lạnh, thân thể lạnh băng, hơn nữa...... Hơn nữa mạch không có đập."
LAời này vừa ra, bao gồm Thành Toa, Quý Ngọc Thanh, sắc mặt bỗng nhiên đều trắng nhợt.
Sắc mặt Nhan Như Ngự cũng rất khó xem, bất quá anh ta so với những người khác có chút bình tĩnh, hơn nữa lại biết sự thật của người nào đó.
"Cậu có biện pháp gì không?"
"Nếu có biện pháp tôi đã sớm nói rồi, sớm biết là vậy thì tôi sẽ không đi quay phim, diễn cái gì diễn, mù quáng đùa giỡn." Lục Huyền tự cam chịu ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi đầu.
Nhan Như Ngự sắc mặt trắng nhợt: "Nhưng không phải là lúc trước cậu......"
"Mù mờ, hơn nữa tôi có chút bản lĩnh, anh tin không," Lục Huyền vẻ mặt đau khổ, "Lại còn có chết người, bệnh tâm thần a, nếu tôi biết tên kia đang giở trò, tôi nhất định sẽ gϊếŧ hắn!"
"Tôi muốn đi ra ngoài, tôi hiện tại cần phải đi ra ngoài,"trên người Thành Toa bị máu bắn lên, cảm xúc không ổn định, cô nhanh chóng vọt tới cửa, dùng sức gõ cửa, "Mau thả tôi ra ngoài, bên ngoài có người không? Tôi muốn ra ngoài, mau thả tôi ra ngoài!!!"
"Hiện tại việc đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nhan Như Ngự không thể không lên tiếng.
"Nhan Như Ngự nói rất đúng, hiện tại việc chúng ta cần phải làm là biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Mạnh Nhiên cũng lên tiếng.
Trong mọi người ở đây, Nhan Như Ngự cùng Mạnh Nhiên là có chút ổn định, sau đó là Liễu Văn Hàm, tuy rằng sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng hắn tốt xấu cũng có thể ổn định được, điều chỉnh tâm tình của chính mình.
Đúng lúc này, ánh đèn đột nhiên đã xảy ra biến hóa.
Đèn dây tóc đã biến thành ánh đèn màu vàng nhạt, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đỉnh đầu đèn đóm cũng phát sinh biến hóa.
Lại thấy, tất cả mọi người đều thay đổi quần áo, chỉ có thi thể nằm trên mặt đất là không có phát sinh bất kì thay đổi.
Trong đại sảnh, đột nhiên có thêm một cái bàn, trên bàn có đặt một quyển sách .
Ánh mắt Lục Huyền khẽ biến.
Con ngươi Liễu Văn Hàm bỗng nhiên co rút lại.
"Cái kia, sách..."
"Tôi đi đến lấy." Liễu Văn Hàm hít sâu một hơi, chủ động tiến lên cầm lấy vở, lật vài tờ, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Liễu ca, mặt trên viết cái gì?" Quý Ngọc Thanh đã đem Thành Toa kéo về, vào trong lòng ngực của chính mình, một bên vỗ Thành Toa Bối, một bên hỏi.
"Mặt trên viết chính là một cái kịch bản, người chết là thiếu gia của biệt thự này, mà chúng ta đều là người bị hiềm nghi gϊếŧ chết thiếu gia này," Liễu Văn Hàm thấp giọng nói, "Nhân vật sắm vai của tôi là anh trai của thiếu gia, Mạnh Nhiên là chị gái, Thành Toa là vị hôn thê của thiếu gia, Quý Ngọc Thanh cùng vị hôn thê có quan hệ mập mờ, Nhan Như Ngự là anh của vị hôn thê, còn Lục Huyền, là gã sai vặt trong biệt thự."
"Chúng ta cùng thiếu gia đều có thù oán, cho nên con quỷ kia đem chúng ta vây ở chỗ này, kỳ thật là vì muốn chúng ta tìm ra hung thủ gϊếŧ chết thiếu gia?" Mạnh Nhiên tổng kết nói.
"Nếu quyển sách này là thật, có lẽ chính là nguyên nhân này."Lực tay Liễu Văn Hàm đột nhiên biến lớn.
"Liễu lão sư, đến lúc này, anh vẫn còn muốn nói dối?" Lục Huyền nhìn hắn, "Sự tình đã không khống chế được rồi, anh không có phát hiện sao?"
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
