0 chữ
Chương 9
Chương 9
Tiếc thật, nhưng vẫn phải dùng chỗ ngao đó để nấu dầu.
Hải Oa cũng tới sờ ngó một chút. Từ sau lần Giang Doanh Tri chơi trò ném vỏ sò với tiểu tử, cậu bé đã thân thiết với nàng hơn hẳn, suốt ngày líu ríu gọi “Mãn Mãn tỷ”.
Ngoài bếp, Tiểu Mai đang nhóm lửa, ngó đầu vào hỏi:
“Tỷ Tiểu Mãn, xong chưa?”
Giang Doanh Tri đáp:
“Ra đây bóc vỏ cùng tỷ.”
Ngao được nhúng qua nước sôi, sau đó lại trụng nước lạnh nên không bị dính, chỉ cần gỡ bỏ mấy sợi đen là có thể tách lấy phần thịt.
Đèn dầu đặt trên chiếc ghế tre thấp, khói bốc lên khiến Giang Doanh Tri phải nghiêng đầu tránh, nhưng tay nàng vẫn thoăn thoắt, ngón tay kẹp lấy vỏ, tách thịt từng con.
Khi nồi canh trên bếp bắt đầu sôi lục bục, một chậu ngao cũng vừa bóc xong. Tiểu Mai vẫy tay cho đỡ mỏi, còn Hải Oa đã ngủ gục trên ghế dài.
Sau khi bế Hải Oa vào nhà, Giang Doanh Tri nhỏ giọng hỏi:
“Nấu phải lâu đấy, muội chịu nổi không?”
Tiểu Mai nói:
“Mai mình dậy muộn một chút cũng được, dậy sớm chẳng có gì ăn.”
Một ngày chỉ ăn hai bữa, dậy trễ chút thì còn đỡ đói.
Giang Doanh Tri nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé:
“Đợi muội học được rồi, có khi đổi được lấy chút gì đó.”
Tiểu Mai không kỳ vọng nhiều. Trên đảo, ngoài các loại hải sản to đánh ngoài khơi như mực, cá thu vàng, cá trích, còn lại những thứ như ngao, sò nhỏ không đổi được lấy gạo.
Nồi ngao sôi ùng ục, Tiểu Mai bớt bớt củi, Giang Doanh Tri vớt ngao đã chín ra, đợi nguội thì xếp từng con lên chiếu, phơi vài ngày sẽ thành ngao khô—dù ăn khô hay nấu canh đều rất ngon.
Thái nhỏ ra thả vào canh khoai lang cũng đủ khiến món ăn thêm đậm vị.
“Nấu dầu ngao thì dùng luôn nước luộc này,” Giang Doanh Tri vừa làm vừa dặn. Nàng múc hai muỗng canh nước ngao đổ vào bình đất, đun lửa thật nhỏ, nước cạn lại thêm tiếp, cứ hai muỗng một lần như thế.
Cố chống lại cơn buồn ngủ, nàng thỉnh thoảng soi đèn dầu để xem kỹ:
“Đúng ra nên nấu vào ban ngày thì dễ nhìn hơn.”
Lúc này, nước ngao dần sánh lại. Tiểu Mai hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm bốc lên, thơm đến nỗi cô bé hắt hơi một cái, dụi dụi mũi nói:
“Thơm quá, ban ngày nấu mà người ta ngửi được thì…”
Gió đưa hương lan khắp nơi, cái mùi thơm nồng nàn ấy từ từ cô đặc lại trong hơi lửa liu riu.
Dùng bếp đất nên Giang Doanh Tri chưa quen điều chỉnh lửa, chỉ có thể kiên nhẫn bớt củi, tranh thủ dạy Tiểu Mai:
“Lần sau nhớ nhìn, dùng đũa cắm vào dầu ngao, xem có sánh không.”
Lúc này, dầu ngao chảy chậm rãi từ đầu đũa xuống, từng giọt tròn nhỏ như mật ong, vừa chín tới.
Nàng tiện tay đưa đũa lại cho Tiểu Mai, khích lệ:
“Nếm thử đi.”
Tiểu Mai đưa lên miệng liếʍ, rõ ràng không thêm gì, vậy mà lại ngon ngọt bất ngờ, không kìm được nếm thêm một chút. Mùi vị tươi mới lan tỏa khắp môi miệng, cô bé chưa từng ăn món nào ngon đến vậy.
“Sau này bắt được cá nhỏ.” Giang Doanh Tri đậy nắp gỗ lên bình đất, vươn vai đấm lưng, rồi ngồi xuống nói:
“Moi bỏ ruột, rắc ít muối, nhét vài lát gừng, chiên lên rồi chấm dầu ngao, ngon hơn canh khoai lang nhiều.”
Dầu ngao còn nhiều cách dùng lắm. Giang Doanh Tri biết có thể dùng làm thịt ngâm, mì xào hải sản, trộn gỏi, ướp hay thả vào canh đều làm tăng vị tươi ngon. Nhưng hiện giờ, nàng chỉ đơn giản chọn vài cách dễ hiểu nhất để nói.
Nghĩ một lúc, nàng dặn thêm:
“Muối của muội bị ẩm rồi, đắng lắm. Tìm cái gì sạch sạch đem ra phơi đi.”
“Nếu nhất định phải ăn cá khô, nhớ cho nhiều tỏi vào. Khó cắt thì lấy nước gừng với dầu bôi lên dao, cứng mấy cũng cắt được.”
Nàng nghĩ có lẽ chỉ cần ngủ một giấc là sẽ quay về được, nên vừa buồn ngủ vừa thao thao dạy Tiểu Mai đủ điều. Nói tới mức cả người nghe cũng bắt đầu lim dim.
Giang Doanh Tri không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, nàng vẫn còn ở đây. Xem ra, vẫn phải đến miếu Hải Thần một chuyến.
Hải Oa cũng tới sờ ngó một chút. Từ sau lần Giang Doanh Tri chơi trò ném vỏ sò với tiểu tử, cậu bé đã thân thiết với nàng hơn hẳn, suốt ngày líu ríu gọi “Mãn Mãn tỷ”.
Ngoài bếp, Tiểu Mai đang nhóm lửa, ngó đầu vào hỏi:
“Tỷ Tiểu Mãn, xong chưa?”
Giang Doanh Tri đáp:
“Ra đây bóc vỏ cùng tỷ.”
Ngao được nhúng qua nước sôi, sau đó lại trụng nước lạnh nên không bị dính, chỉ cần gỡ bỏ mấy sợi đen là có thể tách lấy phần thịt.
Đèn dầu đặt trên chiếc ghế tre thấp, khói bốc lên khiến Giang Doanh Tri phải nghiêng đầu tránh, nhưng tay nàng vẫn thoăn thoắt, ngón tay kẹp lấy vỏ, tách thịt từng con.
Khi nồi canh trên bếp bắt đầu sôi lục bục, một chậu ngao cũng vừa bóc xong. Tiểu Mai vẫy tay cho đỡ mỏi, còn Hải Oa đã ngủ gục trên ghế dài.
“Nấu phải lâu đấy, muội chịu nổi không?”
Tiểu Mai nói:
“Mai mình dậy muộn một chút cũng được, dậy sớm chẳng có gì ăn.”
Một ngày chỉ ăn hai bữa, dậy trễ chút thì còn đỡ đói.
Giang Doanh Tri nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé:
“Đợi muội học được rồi, có khi đổi được lấy chút gì đó.”
Tiểu Mai không kỳ vọng nhiều. Trên đảo, ngoài các loại hải sản to đánh ngoài khơi như mực, cá thu vàng, cá trích, còn lại những thứ như ngao, sò nhỏ không đổi được lấy gạo.
Nồi ngao sôi ùng ục, Tiểu Mai bớt bớt củi, Giang Doanh Tri vớt ngao đã chín ra, đợi nguội thì xếp từng con lên chiếu, phơi vài ngày sẽ thành ngao khô—dù ăn khô hay nấu canh đều rất ngon.
Thái nhỏ ra thả vào canh khoai lang cũng đủ khiến món ăn thêm đậm vị.
“Nấu dầu ngao thì dùng luôn nước luộc này,” Giang Doanh Tri vừa làm vừa dặn. Nàng múc hai muỗng canh nước ngao đổ vào bình đất, đun lửa thật nhỏ, nước cạn lại thêm tiếp, cứ hai muỗng một lần như thế.
“Đúng ra nên nấu vào ban ngày thì dễ nhìn hơn.”
Lúc này, nước ngao dần sánh lại. Tiểu Mai hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm bốc lên, thơm đến nỗi cô bé hắt hơi một cái, dụi dụi mũi nói:
“Thơm quá, ban ngày nấu mà người ta ngửi được thì…”
Gió đưa hương lan khắp nơi, cái mùi thơm nồng nàn ấy từ từ cô đặc lại trong hơi lửa liu riu.
Dùng bếp đất nên Giang Doanh Tri chưa quen điều chỉnh lửa, chỉ có thể kiên nhẫn bớt củi, tranh thủ dạy Tiểu Mai:
“Lần sau nhớ nhìn, dùng đũa cắm vào dầu ngao, xem có sánh không.”
Lúc này, dầu ngao chảy chậm rãi từ đầu đũa xuống, từng giọt tròn nhỏ như mật ong, vừa chín tới.
Nàng tiện tay đưa đũa lại cho Tiểu Mai, khích lệ:
“Nếm thử đi.”
Tiểu Mai đưa lên miệng liếʍ, rõ ràng không thêm gì, vậy mà lại ngon ngọt bất ngờ, không kìm được nếm thêm một chút. Mùi vị tươi mới lan tỏa khắp môi miệng, cô bé chưa từng ăn món nào ngon đến vậy.
“Moi bỏ ruột, rắc ít muối, nhét vài lát gừng, chiên lên rồi chấm dầu ngao, ngon hơn canh khoai lang nhiều.”
Dầu ngao còn nhiều cách dùng lắm. Giang Doanh Tri biết có thể dùng làm thịt ngâm, mì xào hải sản, trộn gỏi, ướp hay thả vào canh đều làm tăng vị tươi ngon. Nhưng hiện giờ, nàng chỉ đơn giản chọn vài cách dễ hiểu nhất để nói.
Nghĩ một lúc, nàng dặn thêm:
“Muối của muội bị ẩm rồi, đắng lắm. Tìm cái gì sạch sạch đem ra phơi đi.”
“Nếu nhất định phải ăn cá khô, nhớ cho nhiều tỏi vào. Khó cắt thì lấy nước gừng với dầu bôi lên dao, cứng mấy cũng cắt được.”
Nàng nghĩ có lẽ chỉ cần ngủ một giấc là sẽ quay về được, nên vừa buồn ngủ vừa thao thao dạy Tiểu Mai đủ điều. Nói tới mức cả người nghe cũng bắt đầu lim dim.
Giang Doanh Tri không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, nàng vẫn còn ở đây. Xem ra, vẫn phải đến miếu Hải Thần một chuyến.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
