TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39: Sao lại cười nịnh nọt như vậy?

Điền Anh và Điền Bất Khổ về nhà không lâu thì Tiêu Bắc Phóng cũng về.

Điền Anh kể cho anh nghe chuyện mẹ con Hạ Thư trở về, Tiêu Bắc Phóng gật đầu: "Ừ, lúc nãy tôi về đi qua cửa nhà họ thấy rồi, còn nói chuyện với chị dâu mấy câu. Chị ấy bảo hôm nay muộn quá, nhà cũng còn phải dọn dẹp, bảo ngày mai sẽ dẫn Đồ Nam sang tìm em và Bất Khổ chơi."

Tiêu Bắc Phóng nói xong đi vào phòng khách cởi mũ quân phục ra đặt ngay ngắn, rồi lại trở lại bếp, tiếp tục nói với Điền Anh: "Chị dâu còn khen em đấy, bảo em không chỉ giúp chị ấy một tay mà còn nấu ăn ngon nữa, bánh ngô rau dại làm đặc biệt ngon."

Được một đại mỹ nhân ít nói khen ngợi sau lưng, vốn dĩ đã khiến Điền Anh rất vui rồi, huống chi Hạ Thư còn khen cô trước mặt trai đẹp Tiêu Bắc Phóng nữa chứ.

Điền Anh cảm thấy Hạ Thư tuy rằng mạch não có hơi khác người, nhưng thật sự rất đáng để kết giao.

Tuy nhiên, bánh ngô rau dại cô làm, hương vị tuy rằng đúng là không tệ, nhưng cũng chỉ hơn ở chỗ tươi ngon thôi. Thỉnh thoảng ăn một bữa thì chắc chắn sẽ thấy ngon, nếu được chọn thì Điền Anh vẫn thấy thịt heo hầm miến và cơm trắng thơm hơn.

Vừa nghĩ đến thịt heo hầm miến, mắt Điền Anh không khỏi lại bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lục, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

Chỉ tiếc là trong cái thời đại này, hầu hết các nhu yếu phẩm đều được định lượng, thịt và lương thực tốt lại càng như vậy. Dù có tiền, muốn thường xuyên được ăn thịt heo hầm miến với cơm trắng cũng có chút khó khăn.

"Bây giờ chúng ta có thể ăn cơm được chưa?"

Tiêu Bắc Phóng thấy Điền Anh đứng trước bếp, tay cầm thìa múc cơm, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, tóm lại trong mắt lại đang phát ra ánh sáng xanh lục rồi.

Tiêu Bắc Phóng ở bên cô cũng không phải là ít thời gian, anh đã liếc mắt là có thể hiểu được, Điền Anh mắt phát ra ánh sáng xanh lục là có ý gì. Thông thường không phải là đói thì cũng là thèm ăn.

Vì nguyên chủ nhỏ hơn Tiêu Bắc Phóng bảy tuổi, nên Tiêu Bắc Phóng đối với cô, thực ra cũng không khác biệt là bao so với Điền Bất Khổ, đôi khi luôn vô thức coi cô như trẻ con.

Mỗi lần Tiêu Bắc Phóng mua đồ ăn vặt cho Điền Bất Khổ, về cơ bản đều mua khẩu phần của hai người. Mỗi lần như vậy, Điền Anh cũng cung cấp giá trị cảm xúc cực cao, ăn một cách vô cùng hào sảng. Điều này khiến Tiêu Bắc Phóng phụ trách cho ăn cảm thấy rất có thành tựu.

Tiêu Bắc Phóng thấy cô đang ở trong trạng thái này, còn tưởng rằng Điền Anh vì đợi anh về cùng ăn cơm mà đói bụng, nên muốn bảo cô nhanh chóng ăn cơm. Không thể không nói, đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Còn Điền Anh nghe thấy Tiêu Bắc Phóng hỏi cô có thể ăn cơm được chưa, thì lại tưởng rằng anh đói rồi, gật đầu, sau đó bảo anh và Điền Bất Khổ đi rửa tay rồi ăn cơm.

Thực ra tay Điền Bất Khổ vừa mới rửa không lâu, nhưng vẫn lại đi rửa tay cùng với Tiêu Bắc Phóng một lần nữa, rồi mới cùng Tiêu Bắc Phóng đi vào bếp bưng cơm bưng thức ăn.

Trên bàn ăn, Tiêu Bắc Phóng hai ba miếng đã giải quyết xong một cái bánh ngô rau dại: "Chị dâu nói không sai, cái này đúng là ngon thật!"

Điền Anh thấy trai đẹp không giống như đang nói khách sáo, mà là thật sự thích ăn, không khỏi tâm trạng tốt hơn, lại ân cần đưa cho anh một cái nữa.

Tiêu Bắc Phóng lại không lập tức nhận lấy, mà nhìn cô thật sâu một cái: "Có phải em có chuyện gì muốn tôi làm không?"

Điền Anh lắc đầu: "Không có mà."

Tiêu Bắc Phóng: "Vậy sao em lại cười nịnh nọt với tôi như vậy?"

Điền Anh nghe vậy nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, thầm nghĩ mình cười sao? Mình cười lúc nào vậy?

Còn cười đến mức nịnh nọt ??? Chết cười, cô kiếp trước là một người phụ nữ đến chết vẫn còn chém tang thi, vậy mà lại có một người đàn ông trước mặt nói cô cười nịnh nọt với anh ???

Điền Bất Khổ luôn là người ủng hộ trung thành của Điền Anh, nhưng lần này không biết vì sao, thấy Điền Anh sắp "toang" đến nơi rồi, vẫn cố nhịn không giúp cô cãi lại Tiêu Bắc Phóng, còn vùi mặt mình gần như vào bát cơm.

Điền Anh sau khi thấy phản ứng có chút khác thường của Điền Bất Khổ, liền biết có lẽ nụ cười vừa rồi của mình thật sự có hơi quá, cảm thấy hơi mất mặt, dứt khoát rút lại một cái bánh ngô, cắn một miếng thật to.

Tiêu Bắc Phóng thấy vậy không biết là không nhịn được, hay là cố ý, tóm lại cười rất lớn, cười xong lại vươn tay vào chậu lấy một cái bánh ngô ăn.

13

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.