0 chữ
Chương 38
Chương 38: Mùi thơm quyến rũ bay qua
Nếu là người khác thì Hạ Thư cũng không quá để ý, dù sao cô ấy vốn dĩ cũng ít khi tiếp xúc với những người ở khu nhà quân nhân. Nhưng Trần Ngọc Minh và Tiêu Bắc Phóng lại là bạn tốt, kiểu bạn có thể tin tưởng giao cả tính mạng cho nhau.
Hơn nữa Tiêu Bắc Phóng và họ bây giờ lại được phân đến ở sát vách nhà cô, nếu Điền Anh là một người hay gây chuyện và tính toán chi li, thì sau này chắc chắn họ sẽ không sống hòa thuận, biết đâu lâu dần còn ảnh hưởng đến tình bạn của Trần Ngọc Minh và Tiêu Bắc Phóng.
Sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với Điền Anh, những lo lắng trước đó của Hạ Thư đã tan biến. Cô ấy cảm thấy Điền Anh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại cho người ta cảm giác biết điều mà không hề giả tạo. Sống chung với người như vậy, chắc hẳn sẽ rất thoải mái.
Trần Đồ Nam đứng bên cạnh nghe Hạ Thư nói vậy, tên tiểu quỷ vương từ trước đến nay trời không sợ đất không sợ, bỗng nhiên có chút ngại ngùng. Thực ra là do cậu bé bị mùi thơm bay sang từ nhà Điền Anh quyến rũ, chứ không phải thực sự đói.
Vốn dĩ cậu bé tưởng rằng mình kêu đói, mẹ sẽ dẫn mình sang nhà chú Tiêu chơi, biết đâu dì xinh đẹp thấy mình "đáng yêu lễ phép", sẽ giữ mình lại ăn cơm.
Dù sao trên đường đi mẹ cũng đã nói với cậu bé, chú Tiêu của cậu bé đã chuyển đến ở sát vách nhà mình rồi, chú Tiêu còn cưới một dì rất xinh đẹp lại tốt bụng nữa. Ngoài ra dì còn dẫn theo một anh trai đến, sau này có thể chơi cùng cậu bé.
Chỉ là sau khi họ về đến nhà, vì sắp đến giờ cơm rồi, nên Hạ Thư đã không lập tức sang nhà Điền Anh chơi. Trong cái thời buổi này, hễ ai hiểu biết một chút cũng sẽ không đến nhà người khác vào lúc sắp đến giờ cơm. Hạ Thư định bụng đợi sau bữa tối hoặc sáng mai sẽ sang.
Kết quả Trần Đồ Nam lại bị mùi thơm bay sang từ nhà bên cạnh khơi dậy cơn thèm thuồng. Ngay cả mấy món ăn vặt mà bình thường Hạ Thư vẫn kiểm soát lượng ăn của cậu bé như bánh đào và kẹo cũng không khiến cậu bé hứng thú nữa. Cậu bé cứ kêu đói, còn đòi ăn cơm nhà làm, không chịu ăn cơm mua ở nhà ăn về.
Hạ Thư là một người mẹ, làm sao có thể không hiểu rõ chút tâm tư nhỏ nhặt của Trần Đồ Nam. Cô và Trần Ngọc Minh đều không có thói quen nuông chiều con cái. Hơn nữa Trần Đồ Nam không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn bình thường, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ, hai người rất sợ sẽ làm hư Trần Đồ Nam.
Vì vậy Hạ Thư đương nhiên sẽ không để Trần Đồ Nam cho rằng cứ làm ầm ĩ là có thể đạt được mục đích. Thậm chí để Trần Đồ Nam không tìm được lý do để tiếp tục làm ầm ĩ, cô ấy còn ra bếp tìm một ít gạo không biết đã để bao lâu rồi, định nấu cho cậu bé một nồi cháo trắng để bịt miệng cậu bé lại.
Chỉ là Hạ Thư vẫn đánh giá quá cao khả năng nấu nướng của mình. Cuối cùng không ngoài dự đoán, cháo bị cháy ở đáy nồi.
Điều khiến cô ấy không ngờ là, Trần Đồ Nam lại tự mình trèo lên cái giá gỗ để chậu hoa bên cạnh tường rào, lén nhìn sang nhà người ta trong lúc cô ấy nấu cháo.
Hạ Thư cảm thấy như vậy là quá bất lịch sự, nên lập tức dẫn Trần Đồ Nam sang xin lỗi Điền Anh.
Điền Anh lại không quá để ý, thậm chí còn bật cười trước vẻ mặt cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn của Trần Đồ Nam.
Nghĩ đến những lời Hạ Thư nói, cô cũng đoán được phần nào đứa trẻ này có lẽ là bị mùi thơm từ nhà họ quyến rũ, nếu không thì cũng sẽ không bám vào tường rào nhìn sang nhà họ làm gì.
Nghĩ đến đây, Điền Anh lại quay về nhà, bưng sang mấy cái bánh ngô và một đĩa rau trộn nhỏ.
Điền Anh tuy rằng quý trọng lương thực, không thích lãng phí, nhưng lại không hề keo kiệt. Chỉ cần không phải là lãng phí, mà là được người khác ăn thì cô sẽ không xót của.
Trần Đồ Nam thấy Điền Anh mang bánh ngô rau dại sang cho cậu bé, mắt sáng lên, tiếp tục cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn: "Cảm ơn dì ạ."
"Không cần cảm ơn. Cháu ngồi xe lâu như vậy, chắc chắn là mệt rồi. Cháu và mẹ cháu tranh thủ ăn nóng đi, bánh ngô có trộn mỡ lợn, để nguội sẽ không ngon đâu."
Hạ Thư có chút không dám nhìn con trai mình, nhưng bản thân cô ấy rõ ràng cũng bị đánh thức vị giác sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngô, cuối cùng vẫn có chút ngại ngùng nhận lấy: "Cảm ơn em dâu."
"Không có gì, không có gì. Chị mau cho cháu ăn đi, kẻo cháu đói. Chúng em về trước đây." Điền Anh nói xong liền dẫn Điền Bất Khổ về.
Điền Bất Khổ trước khi đi liếc nhìn Trần Đồ Nam đang nhìn chằm chằm vào bánh ngô mà nước miếng chảy ròng ròng, lại nhìn Hạ Thư một cái, cuối cùng nhịn được thôi thúc muốn giật lại cái bánh ngô mà cô cậu làm.
Vì trong truyện, những người có liên quan đến Tiêu Bắc Phóng, sau khi nguyên chủ qua đời thì không còn được nhắc đến nữa. Hơn nữa trong truyện cũng không hề đề cập đến việc có một người tên là Trần Đồ Nam từng có giao du với Điền Bất Khổ. Vì vậy Điền Anh đương nhiên không biết, Điền Bất Khổ lại quen biết Trần Đồ Nam vẫn còn là một thằng nhóc con, càng không biết giữa họ có thể còn có khúc mắc gì. Nếu không thì có lẽ tim Điền Anh lại phải thót lên rồi.
Hơn nữa Tiêu Bắc Phóng và họ bây giờ lại được phân đến ở sát vách nhà cô, nếu Điền Anh là một người hay gây chuyện và tính toán chi li, thì sau này chắc chắn họ sẽ không sống hòa thuận, biết đâu lâu dần còn ảnh hưởng đến tình bạn của Trần Ngọc Minh và Tiêu Bắc Phóng.
Sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với Điền Anh, những lo lắng trước đó của Hạ Thư đã tan biến. Cô ấy cảm thấy Điền Anh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại cho người ta cảm giác biết điều mà không hề giả tạo. Sống chung với người như vậy, chắc hẳn sẽ rất thoải mái.
Vốn dĩ cậu bé tưởng rằng mình kêu đói, mẹ sẽ dẫn mình sang nhà chú Tiêu chơi, biết đâu dì xinh đẹp thấy mình "đáng yêu lễ phép", sẽ giữ mình lại ăn cơm.
Dù sao trên đường đi mẹ cũng đã nói với cậu bé, chú Tiêu của cậu bé đã chuyển đến ở sát vách nhà mình rồi, chú Tiêu còn cưới một dì rất xinh đẹp lại tốt bụng nữa. Ngoài ra dì còn dẫn theo một anh trai đến, sau này có thể chơi cùng cậu bé.
Chỉ là sau khi họ về đến nhà, vì sắp đến giờ cơm rồi, nên Hạ Thư đã không lập tức sang nhà Điền Anh chơi. Trong cái thời buổi này, hễ ai hiểu biết một chút cũng sẽ không đến nhà người khác vào lúc sắp đến giờ cơm. Hạ Thư định bụng đợi sau bữa tối hoặc sáng mai sẽ sang.
Hạ Thư là một người mẹ, làm sao có thể không hiểu rõ chút tâm tư nhỏ nhặt của Trần Đồ Nam. Cô và Trần Ngọc Minh đều không có thói quen nuông chiều con cái. Hơn nữa Trần Đồ Nam không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn bình thường, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ, hai người rất sợ sẽ làm hư Trần Đồ Nam.
Vì vậy Hạ Thư đương nhiên sẽ không để Trần Đồ Nam cho rằng cứ làm ầm ĩ là có thể đạt được mục đích. Thậm chí để Trần Đồ Nam không tìm được lý do để tiếp tục làm ầm ĩ, cô ấy còn ra bếp tìm một ít gạo không biết đã để bao lâu rồi, định nấu cho cậu bé một nồi cháo trắng để bịt miệng cậu bé lại.
Điều khiến cô ấy không ngờ là, Trần Đồ Nam lại tự mình trèo lên cái giá gỗ để chậu hoa bên cạnh tường rào, lén nhìn sang nhà người ta trong lúc cô ấy nấu cháo.
Hạ Thư cảm thấy như vậy là quá bất lịch sự, nên lập tức dẫn Trần Đồ Nam sang xin lỗi Điền Anh.
Điền Anh lại không quá để ý, thậm chí còn bật cười trước vẻ mặt cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn của Trần Đồ Nam.
Nghĩ đến những lời Hạ Thư nói, cô cũng đoán được phần nào đứa trẻ này có lẽ là bị mùi thơm từ nhà họ quyến rũ, nếu không thì cũng sẽ không bám vào tường rào nhìn sang nhà họ làm gì.
Nghĩ đến đây, Điền Anh lại quay về nhà, bưng sang mấy cái bánh ngô và một đĩa rau trộn nhỏ.
Điền Anh tuy rằng quý trọng lương thực, không thích lãng phí, nhưng lại không hề keo kiệt. Chỉ cần không phải là lãng phí, mà là được người khác ăn thì cô sẽ không xót của.
Trần Đồ Nam thấy Điền Anh mang bánh ngô rau dại sang cho cậu bé, mắt sáng lên, tiếp tục cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn: "Cảm ơn dì ạ."
"Không cần cảm ơn. Cháu ngồi xe lâu như vậy, chắc chắn là mệt rồi. Cháu và mẹ cháu tranh thủ ăn nóng đi, bánh ngô có trộn mỡ lợn, để nguội sẽ không ngon đâu."
Hạ Thư có chút không dám nhìn con trai mình, nhưng bản thân cô ấy rõ ràng cũng bị đánh thức vị giác sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngô, cuối cùng vẫn có chút ngại ngùng nhận lấy: "Cảm ơn em dâu."
"Không có gì, không có gì. Chị mau cho cháu ăn đi, kẻo cháu đói. Chúng em về trước đây." Điền Anh nói xong liền dẫn Điền Bất Khổ về.
Điền Bất Khổ trước khi đi liếc nhìn Trần Đồ Nam đang nhìn chằm chằm vào bánh ngô mà nước miếng chảy ròng ròng, lại nhìn Hạ Thư một cái, cuối cùng nhịn được thôi thúc muốn giật lại cái bánh ngô mà cô cậu làm.
Vì trong truyện, những người có liên quan đến Tiêu Bắc Phóng, sau khi nguyên chủ qua đời thì không còn được nhắc đến nữa. Hơn nữa trong truyện cũng không hề đề cập đến việc có một người tên là Trần Đồ Nam từng có giao du với Điền Bất Khổ. Vì vậy Điền Anh đương nhiên không biết, Điền Bất Khổ lại quen biết Trần Đồ Nam vẫn còn là một thằng nhóc con, càng không biết giữa họ có thể còn có khúc mắc gì. Nếu không thì có lẽ tim Điền Anh lại phải thót lên rồi.
13
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
