TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Ngạc Ma

Ngay sau khi hút phải. Cá Chà Bà có phản ứng ngay. Nó quằn quại hai phút rồi bất động. Từ một nơi trong cơ thể bắt đầu toát ra sương đỏ ồ ạt, xong cũng nhanh chóng tan biến.

Nhìn thế làm lòng cậu đại định, Cá Chà Bà chết rồi. Cậu tiến tới kiểm tra, nhưng với việc là một người thận trọng. Cậu vẫn giữ cảnh giác mà tiến tới.

Lần này không có phản ứng thật, nhìn trên bàn tay con vật như quả bóng. Mặt mũi chắc cũng đáng sợ. Cậu nói thế bởi mặt nó bị độc hủy rồi. Hầu như giờ đây Cá Chà Bà chỉ còn lại lớp vỏ. Bên trong là một mớ hỗn độn lội tạng bị tan ra. Nó khiến cậu muốn ói.

        

       Nhưng tiếp theo là phần cậu thích nhất. Đó không gì khác ngoài thu thập chiến lợi phẩm.

....

.....

      Do phần bên trong bị hủy. Cậu cầm lấy Cá Chà Bà mà dốc xuống. Theo đó đám bên trong chảy hết ra. Thế là cậu đã lấy được thứ mình muốn.

       Cậu đưa tay dùng miếng vải lau chùi bên trong con cá. Xong xuôi cậu kéo toạc phần trong ra để tạo thành một chiếc mũ tròn.

Thử đội lên đầu. Cảm giác đầu tiên của cậu là nó khác chật. Nhưng dù sao cũng có giáp đầu, cậu muốn bỏ cũng không nỡ bỏ.

Tiếp theo cậu lấy xuống thử độ bền.

..........

Xoa xoa lớp vỏ ngoài đen bóng của Cá Chà Bà. Cậu nhận thấy một vết nứt nhỏ.

Cậu biết chính cậu đã làm ra nó. Cậu đã thử dùng hết sức chém tận ba lần vào cùng một chỗ mới tạo ra được. Thế mới thấy độ chắc chắn của chiếc vỏ này.

Nhưng thế mới làm cậu bối rối. Vì trong trận đánh, chiếc vỏ này đã phải chịu nhiều lực hơn thế, khi lấy được cậu đã kiểm tra, không hề có một vết nứt nào.

Mà giờ mới ba lần đã nứt. Cậu chỉ đành giải thích là do cơ chế đặc biệt trong cấu tạo cơ thể của Cá Chà Bà giúp phân tán lực đi.

Thở dài. Cậu mang lại chiếc mũ. Rồi đi về phía Mao.

Mao khi thấy chiếc mũ trên đầu cậu. Ngay lập tức nụ cười nở rộ trên mặt.

" Chúc mừng anh đã trả thù thành công. "

Cậu chỉ cười trừ.

" Không có gì. Thắng bằng chút mánh khóe thôi. "

" À mà Mao. Giờ em đi cùng anh vào trong không. Hay ở đây đợi. " Cậu nhìn Mao nói.

Mao phân vân một lúc, cũng từ chối. Lấy lý do không đủ sức, làm cậu vướng bận thêm.

Rồi Mao trao cho cậu cây gậy. Nói cho cậu nó có thể đỡ một đòn chí mạng, nhớ dùng cân nhắc. Rồi miêu tả hình dạng chiếc chìa khóa.

Cậu gật gù nghe hết, dặn dò Mao cẩn thận.

Xong xuôi. Cậu tiến đến cánh cửa. Lần này cậu mở ra thuận lợi. Chắc con Cá Chà Bà này là giữ cửa duy nhất ở đây.

Tiến qua khe hở vừa đủ một người qua. Cậu ngước mặt nhìn cảnh vật bên trong. Xong phải trợn mắt trước sự nguy nga bên trong.

Với một không gian rộng chứa trên cả mười nghìn người, có khi hơn. Với tạo hình như một lôi đài vậy. Với hai thềm đá cao bốn bên. Mỗi bên có một dãy bậc thang đi đến trung tâm. Trung tâm là một khối đá vuông to lớn chiếm 3/4 không gian. Mỗi góc có bốn cột đá điêu khắc nhiều thứ kì lạ, tinh xảo.

Cậu hiện nay có nhiều thắc mắc. Nhưng cố nén lại mà đi về phía trước. Đi xuống thềm đá, cậu lại đi lên bậc thang tiến tới trung tâm.

Đến nơi. Khi đang định mượn thiết kế trung tâm này để quan sát tìm kiếm chìa khóa.

Cậu hoảng loạn phát hiện. Mình đã bị một vòng ánh sáng bao trùm. Trong giây lát đã tiến tới trung tâm lôi đài. Giơ đao cảnh giác xung quanh.

Bất ngờ một giọng nói vang lên.

[

Tư chất ( bình thường )

Thiên phú ( không có )

Thông minh ( Trung bình )

Cảnh giới ( Phàm nhân )

Bình xét: Thường thường = đại ngao mạn.

Bắt đầu tiến hành thí luyện....đối thủ ( Ngạc Ma )

]

Cậu còn chưa kịp hiểu cái giọng nói nó về cái thá gì. Một vòng ánh sáng đã nở rộ từ trung tâm, lan tràn nhanh chóng bọc kín toàn bộ không gian lôi đài vào trong. Từng thứ khắc họa kì lạ trên cột đá cũng như sống lại mà gầm thét.

Cùng đó đối diện cậu một chiếc cổng hình bầu dục làm bằng ánh sáng đen như bầu trời ban đêm. Từ trong đó nhô ra đôi chân to lớn móng vuốt sắt bén. Rồi theo đó là thân và đuôi lần lượt triển lộ.

Theo đó vòng ánh sáng cũng biến mất. Giờ đây cậu mới đánh giá được nó. Một quái vật đầu là bông hoa có màu đen, ánh mắt đỏ, thân và đuôi như loài chuột màu xám. Hai chân là chân gà màu tím.

' Thật là quái dị ' Đó là ý nghĩa ngay sau khi cậu nhìn thấy nó.

Đang suy tư. Một tiếng đập xuống sàn đầy to lớn vang lên.

Cậu nhanh chóng bị bao phủ bởi khí tức của cái chết. Giật mình né sang bên, chỉ kịp cảm thấy đau đớn ở tay trái. Cảm giác cái chết lại ập đến.

          Từ trong bọc túi bên hông cậu lấy ra một lọ Chướng Mị, không nhìn lại mà tung về phía sau. Rồi từ bên khác nhanh chóng lăn qua.

Theo đó một tiếng kiêu đau đớn vang lên. Gớm ghiếc hơn nó lại nghe như của một thiếu nữ.

Nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà. Không nghĩ nhiều cậu nhanh chóng lùi ra xa, vừa xem xét bản thân.

Cậu mới mắng to.

" Đệt. Mất luôn tay trái rồi. Giờ làm ăn kiểu gì. "

Cậu nhanh chóng dùng ít thảo dược đắp lên rồi dùng vải quấn tạm. Nhai thêm mấy vị thuốc giảm đau, tránh để đau đớn ảnh hưởng đến chiến đấu.

Rút đao ra. Dùng tay phải cậu cảnh giác đề phòng với Ngạc Ma.

Từ lúc trúng độc, nó vẫn trở mình quành quại đau đớn. Cậu cắn răng tiến lại gần. Khi hai bên chỉ cách nhau năm mươi bước.

Nó cũng tỉnh táo lại sau cơn đau. Khi đứng dậy, nó hướng đầu về phía cậu. Ánh mắt đầy oán độc. Kinh khủng hơn một bên mặt của nó bị độc ăn mòn lộ ra lớp thịt đen tuyền.

Vừa thủ thế. Nó đã lao nên, khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn.

Nhưng lần này cậu đã theo sát được thân hình của nó.

Cho móng vuốt sát qua thân, cậu để lưỡi đao ngang, rạch một vết thương khá lớn trên thân quái vật.

Theo quán tính. Lưỡi đao rạch đến phần cuối mới kết thúc.

Ngạc Ma đau đớn thét lên. Nó dùng chiếc đuôi dài đập về đầu cậu.

Cậu đưa đao thủ. Lực đạo rất lớn va chạm, dù có đao và giáp mũ song trọng bảo vệ. Cậu vẫn thấy đầu ong ong.

                                                         

       Kìm nén. Cậu đưa đao chặt đứt chiếc đuôi. Rồi lui về giữ khoảng cách.

Từ vết thương từng giọt máu tím chảy ra. Kèm theo đó là mùi gay mũi khó chịu.

Cậu đề phòng dùng khăn buộc kín miệng và mũi lại. Trong lúc đó, Ngạc Ma không tấn công nữa. Nó làm hành động mà cậu rất ngạc nhiên.

Nó đến và ăn luôn chiếc đuôi của mình. Theo đó từng vết thương của nó mắt thường có thể thấy trở lên khá hơn.

Nó ăn xong. Lại nhảy vồ về phía cậu.

Cậu cố gắng thích nghi với cơ thể khi cụt một tay, vừa né tránh từng đòn đánh.

Nó thấy không thể tập kích được cậu. Thì dừng lại, mở miệng ra, từ trong đó có thể thấy có gì đó đang tích tụ.

Cậu không cố gắng tiếp cận để ngăn cản. Mà lùi ra sau, dùng miệng kẹp đao, tay đưa vào túi rút ra một chiếc nỏ. Đầu mũi tên là một mũi nhọn chứa Chướng Mị.

Không do dự cậu ngắm ngay chiếc miệng đang há to của Ngạc Ma mà bắn.

Do không đề phòng, cộng thêm bất ngờ với thủ đoạn của cậu.

Mũi tên thành công trúng vào miệng, đi sâu vào. Nhưng sắc mặt cậu không hề tốt lành.

Vì Ngạc Ma vẫn há miệng, thứ tích tụ vẫn không bị ảnh hưởng mà ngày càng to lớn.

Cậu giờ chỉ hi vọng độc có tác dụng.

Nhưng khi thấy nét mặt của Ngạc Ma nhăn nhó như cố gắng chịu đựng đau đớn vẫn nhất quyết duy trì.

Cậu giận mắng. Rồi lao lên, lấy ra hai lọ Chướng Mị cuối cùng tung về Ngạc Ma. Nó thấy thế vẫn cố gắng ngạnh kháng.

Kết quả hai chi trước của nó bị ăn mòn nghiêm trong lộ ra hắc cốt.

Cùng lúc cậu cũng tiếp cận. Cầm lại đao từ miệng mà hướng mũi kiếm thọc về cằm của Ngạc Ma.

Trong lúc loáng thoáng cậu thấy ánh mắt oán độc của nó lóe lên sự giảo hoạt.

Nhận thấy không ổn. Cậu rút lại đòn đánh định lùi về sau. Tay đã để bên chiếc gậy sẵn sàng đón đỡ đòn tích tụ của nó

14

0

4 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.