Chương 15
Cá Chà Bà
Gật gù.
Cậu im lặng chờ đợi.
Mấy phút sau. Khi viên đá đã trở lên đỏ chót. Cánh cửa theo đó dần dần mở ra. Cậu đi đầu tiến vào, Mao cũng rút lại gậy theo sau.
Phía sau cánh cửa là một hành lang dài. Cậu và Mao bắt đầu tiến sâu vào. Theo việc đi sâu vào, họa phong hai bên hành lang cũng thay đổi. Từ vật liệu đá quen thuộc đổi sang một vật liệu mới có màu đen với những đường khắc trên đó như những mạch máu.
Cậu cũng tò mò chạm vào. Thì đúng như thế. Từng đường khắc chảy xuôi theo nó là từng dòng năng lượng Man. Chúng cấu tạo nên như mạch máu trong cơ thể người.
Khi tiến sâu hơn tầm hai tiếng.
Trước mắt cậu điểm kết thúc đã ở trước mắt. Cậu nhanh chóng tiến đến. Nhưng nhìn vào trong cậu nhận ra bên trong không phải kết thúc. Mà là một đường những bị rẽ ra thành hai lối đi khác nhau.
Cậu đành ngậm ngùi ngừng lại chờ Mao tiến tới.
Ít phút sau. Mao tiến đến bên cạnh cậu. Đứng trước hai lối đi. Mao phân vân một lúc rồi chỉ sang lối đi bên phải.
Cậu với Mao tiến vào lối đi bên phải. Trên đường đi Mao có dặn dò cậu.
" Hai lối đi, bên phải là chỗ lấy chìa khóa, bên trái là lối ra. Nhưng do em chưa đến đây bao giờ lên phải đi bên phải lấy chìa khóa trước, sau lại vòng về bên trái sau.
À quên nữa. Theo như bố mẹ em nói. Trong khu cất chìa khóa là một kho hàng. Chỗ mà đội của bố mẹ em dùng để chứa tạm một số đồ khi quá tải. Lên trong đó chứa đủ thứ bát quái. Mà theo tỉ lệ biến dị hiện nay, em nghĩ con đường lấy chìa khóa này sẽ không thể tránh được việc đánh nhau. Lên anh phải chuẩn bị tinh thần. "
Cậu bình tĩnh nghe hết. Không đáp lại bằng lời nói. Cậu chỉ rút đao ra, dùng hành động để trả lời.
Đi thêm hai mươi phút nữa. Cậu đã thấy được cửa nhà kho mà Mao bảo.
Cậu để Mao tránh về phía sau cậu. Cậu từ từ tiến đến cánh cửa. Để đao trong tư thế sẵn sàng, cậu hé mở chiếc cửa ra.
Chỉ nghe một tiến vút cao vót. Một thứ gì đó bay ra từ bên trong lao về phía cậu.
Tuy đã cảnh giác từ sớm. Nhưng khi né tránh, cậu vẫn bị vật đó làm bay mất một mảnh áo.
Theo đó, mất đi mục tiêu. Nó đâm đầu vào hành lang.
Chưa kịp định thần. Thứ đó lại bật từ bức tường rồi bắn về lại phía cậu.
Lần này mục tiêu của thứ đó nhắm thẳng vào đầu cậu. Nhưng nhờ giác quan và bản năng được mài giũa, cậu ngay lập tức nghiên cái đầu của mình sang một bên.
Cùng lúc thứ đó bay sát qua. Cậu đã di chuyển sang một bên, dùng thanh đao chém vào nơi mà cậu dự đoán nó chắc chắn bay qua.
Chỉ vừa vung đao đến vị trí chỉ định. Cậu đã nghe cái đùng, rồi từng tia lửa tung tóe từ điểm va chạm. Tiếng va chạm như của hai thanh kim loại va chạm, cộng thêm lực phản chấn làm cậu mất tập trung trong giây lát.
Thứ đó chớp thời cơ, mượn lực từ thanh đao đưa nó bay về hướng cũ. Với lực mạnh và nhanh hơn, thứ đó trở lại tấn công cậu.
Cậu chỉ kịp giơ đao đón đỡ. Lại một lần va chạm nữa. Lần này không kịp cho cậu cơ hội. Thứ đó lại bật lại một cách nhanh chóng.
Tiếp đó thứ đó lại lặp lại chiêu cũ. Nhưng cậu thì càng ngày càng cố sức để theo kịp đòn tấn công, còn thứ đó càng đánh càng mạnh, càng nhanh.
Trong không gian mờ ảo, chỉ thấy liên tiếp từng đóa hoa lửa sinh ra từ những cú va chạm giữa thứ đó với thanh đao của cậu.
Đến phút thứ năm. Thứ đó lại tấn công. Cậu lại dùng đao đỡ. Nhưng lần này ngay khi va chạm. Gương mặt cậu tái mét lại. Vì lực đạo lần này cậu không đỡ được nữa.
Vì thế cậu ngay lập tức chọn né tránh, chuyển di chiều đao. Làm thứ đó trượt theo lưỡi đao văng ra ngoài.
Cậu nhanh chóng nhảy liên tiếp lùi về sau. Theo đó cậu giơ đao cảnh giác nhìn về hướng thứ đó vừa va chạm.
Nhưng thứ đó như con thú chỉ đang bảo vệ lãnh thổ vậy. Khi con vật xâm phạm rút lui ra phạm vị, con thú ấy cũng không thèm để ý nữa.
Giống tình hình bây giờ của cậu. Đợt hai phút rồi, cậu vẫn không thấy bên đó có động tĩnh gì.
Cậu chỉ đành ra hiệu * không lên đến đây! * cho Mao, người đang định tiến tới chỗ cậu.
Cậu quyết định nghiệm chứng suy đoán.
Tiến lên hai ba bước, cậu cảnh giác. Nhưng vẫn không có gì. Cậu lại tiếp tục tiến lên, vừa cảnh giác. Khi đến bước thứ mười một. Cậu lại nghe lại thứ tiếng quen thuộc đó. Không ngần ngại cậu giơ đao lên đỡ. Lần này mục đích chỉ thăm dò, lên ngay khi đẩy lùi đợt tấn công của nó.
Cậu rút lui ra sau. Cùng lúc nó cũng đình chỉ tấn công. Cậu thở phào nhẹ nhõm, may mắn vì nó không đuổi theo.
Từ từ đi lùi về sau. Cậu về lại chỗ Mao một cách an toàn.
Mao nhanh chóng tiến tới chỗ cậu, giọng lo lắng.
" Anh không sao chứ. "
" Không sao. Chỉ trần xước tí da. " Cậu quay sang trả lời. Rồi cũng hỏi luôn.
" Cái thứ đó, ý là thứ vừa giao chiến với anh. Em biết nó là gì không?. "
Mao hình như đã có suy đoán từ lâu. Ngay lập tức trả lời.
" Nếu không lầm. Thứ đó tên là [ Cá Chà Bà ] với cách tấn công độc đáo là mượn cơ thể đặc biệt tạo sức bật húc mạnh vào người mục tiêu. Khiến mục tiêu bị trọng thương không di chuyển được hoặc bị chết luôn. Rồi nó sẽ từ từ gặm nhấm con mồi dù chết hay thoi thóp.
Nếu cú húc không làm con mồi chết hay vẫn còn sức di chuyển mạnh mẽ nó sẽ ngay lập tức chạy trốn luôn. "
Như chợt nhớ lại điều gì Mao dừng lại rồi suy tư. Sau chốc lát Mao lại lấy lại tinh thần rồi nói: " Con này cũng biến dị rồi. "
Cậu gật gù, đồng ý với ý kiến của Mao.
Cậu ngồi xuống, trong khi Mao băng bó tạm mấy vết thương bị chảy máu, để tránh bị nhiễm trùng. Cậu bàn bạc tiếp.
" Anh kiến thức hẹp. Đánh mù quáng với con này không ăn thua. Đến cả đao còn chẳng phá phòng nó, chứ nói gì đến tiêu diệt.
Vậy Mao thấy lên diệt nó như nào?. "
" Không phá được. Vậy thì khó đây. Trong sách bố mẹ để lại. Không hề đề cập đến điểm yếu. Chắc lúc đó bố mẹ em bắt con này còn dễ hơn ăn b..á...n....h...". Khi Mao đang phấn khích suy đoán, rồi so sánh, nhưng thấy sắc mặt cậu dần đen lại. Mao cũng im lặng.
Sau vài giây. Xung quanh trở về yên tĩnh. Cậu mới nhận ra mình quá kém cỏi, lại so đo. Lên cậu cười cười nói với Mao.
" Được, suy đoán rất được. Không phải ngại. Anh không để ý đâu. "
Mao nhìn cậu mấy lần. Cậu chỉ biết cố gắng cười tươi và tự nhiên nhất cho Mao biết mình ổn. Trong lòng mắng to ' Ngu xuẩn, này thì chừa tội ganh ghét... đáng đời. '
Mao cũng nhận ra cậu nói thật. Mao mở miệng nói tiếp suy đoán của bản thân.
" Vậy lên thay vì đánh trực diện, đánh bằng đao. Ta sao không thay đổi suy nghĩ, như dùng cách đánh khác để thử. " Mao nói xong nhìn về phía túi đồ của cậu.
Nhận thấy ánh mắt của Mao. Cộng thêm lời Mao vừa đề cập.
Một suy đoán lóe lên trong đầu. Nhanh chóng mọc mầm phát triển.
Không chờ đợi được muốn thử nghiệm, vốn thêm uất ức mỗi khi nhớ cảnh bị động thành bao cát của Cá Chà Bà. Cậu móc từ túi ra chiếc lọ chứa dung dịch đỏ. Rồi tiến tới rìa lãnh thổ của Cá Chà Bà mà cậu đã thăm dò.
Cậu đổ một ít Chướng Mị ra sàn. Rồi nhanh chóng lùi lại theo dõi.
Tiếp đó. Khi những làn hương đỏ bắt đầu bay ra, lan tỏa khắp một vùng lớn trước cửa. Vị trí của Cá Chà Bà, không là ngoại lệ cũng bị bao trùm qua.
Cậu hồi hộp chờ đợi. Khi loáng thoáng cậu thấy thứ gì di chuyển lại gần chỗ Chướng Mị. Cậu đã nhanh chóng nhận ra là Cá Chà Bà.
Nó tiến đến nhưng vẫn không chịu hút, mà cứ đi loay hoay xung quanh. Làm cho lòng cậu đầy ngứa ngáy khó chịu và lo lắng.
' Đệt. Sao mày không hút đi. Mé hút đi, hút đi... Cứ đà này độc bốc hơi hết thì toang. '
Nhưng tiếp theo hành động của Cá Chà Bà làm lòng cậu êm đềm lại.
' Nó hút rồi. Hahahah.. ' Cậu hò reo trong lòng.
Thế mới biết. Có lắm thứ rất đơn giản ta lại nghĩ nó phức tạp.
13
0
4 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
