0 chữ
Chương 16
Chương 16
Lúc này, Ứng Uyển Linh lặng lẽ cầm lại quyển thực đơn bị cô quăng sang một bên.
Lật giở những trang bìa cứng, cô miên man suy nghĩ.
Tiêu Toàn không thấy mình nhỉ? Hay là thấy rồi?
Thật ra... thấy thì sao? Mà không thấy thì sao chứ!
Thật không hiểu nổi Ứng Uyển Linh ơi mày sao phải trốn tránh cậu ấy. Lẽ nào chỉ vì chút áy náy cỏn con đó sao?
Ứng Uyển Linh hùng hồn tự nhủ trong lòng.
“Cậu ấy làm việc ở đây thật này.” Từ Điềm nói, nhìn Tiêu Toàn một tay xách bánh kem, một tay cầm bảng kẹp giấy.
Chỉ khác là Tiêu Toàn không giống những nhân viên phục vụ khác, cô không mặc đồng phục.
Nghe vậy, tay Ứng Uyển Linh tự dưng mở quyển thực đơn rồi giơ lên che mặt, giả vờ như đang chăm chú lựa món.
Từ Điềm biết Ứng Uyển Linh ghét cô bạn cùng bàn mới này nên định rủ Ứng Uyển Linh cùng xem trò vui.
Nhưng khi cô quay đầu lại thì chỉ thấy Ứng Uyển Linh đang cầm thực đơn che mặt.
“...”
Từ Điềm: “Cậu làm gì thế?”
Ứng Uyển Linh không đáp, vì cô không ngồi giữa mà ngồi ở mép. Tiêu Toàn đến gần là có thể thấy cô ngay.
Chiếc bánh kem được gói đẹp mắt đặt trên bàn trà trước mặt Ứng Uyển Linh. Cô nắm chặt quyển thực đơn, nhất quyết không buông tay cũng không chịu bỏ xuống.
Hay thật, công sức tự trấn an lúc nãy coi như bỏ đi.
Tiêu Toàn có thái độ phục vụ rất tốt. Sau khi đặt bánh kem xuống, cô nhìn một vòng rồi khẽ ngồi xuống cạnh Ứng Uyển Linh, giống như mấy chị tiếp viên hàng không khoang hạng nhất vẫn thường dịu dàng chờ đợi hành khách nêu yêu cầu.
Nhưng mặt Tiêu Toàn trước sau vẫn không cảm xúc, trông cô có vẻ không được tự nguyện cho lắm.
Ánh mắt Tiêu Toàn dừng trên người Ứng Uyển Linh, cô lên tiếng: “Bánh ngàn lớp ca cao mơ của quý khách đây ạ. Quý khách còn cần gì nữa không?”
“...”
Ứng Uyển Linh im lặng, quyển thực đơn trong tay trượt xuống che nửa dưới khuôn mặt cô. Chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đang lặng lẽ nhìn Tiêu Toàn.
Tiêu Toàn nhìn thẳng vào mắt cô.
Ứng Uyển Linh lập tức tránh ánh mắt, quay sang hỏi Từ Điềm: “Các cậu muốn gọi gì không?”
Từ Điềm dường như hiểu ý Ứng Uyển Linh không muốn giao tiếp nhiều với kẻ đáng ghét Tiêu Toàn này nên mới đẩy việc lựa chọn sang cho mình.
Cô hắng giọng rồi nói lớn: “Tiêu Toàn, sao cậu lại ở đây?”
Cái giọng điệu gây sự kinh điển này... Lời thoại quen thuộc quá...
Ứng Uyển Linh: “?” Cô nhìn sang Tiêu Toàn bên cạnh, chuông báo động trong lòng vang lên.
Tiêu Toàn mắt cũng không ngước lên: “Làm việc.”
“Bưng trà rót nước cho người ta à? Vất vả thật đấy nhỉ, Uyển Linh cậu nói có đúng không?” Từ Điềm nói.
Ứng Uyển Linh: “...”
Đúng là rất vất vả, nhưng gật đầu trong hoàn cảnh này sẽ dễ bị coi là khinh thường, châm chọc.
Ứng Uyển Linh luôn nhớ phải giữ hình tượng ghét nữ chính trước mặt người khác.
Cô liếc nhanh qua nữ chính rồi cố tỏ vẻ khinh người, ném quyển thực đơn trong tay lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Đó là việc cậu ta nên làm.”
Giọng thật lạnh lùng.
Nói xong, Ứng Uyển Linh hơi không dám nhìn thẳng vào mắt nữ chính.
Thấy vẻ mặt lạnh tanh của Ứng Uyển Linh, Từ Điềm cũng hùa theo.
“Cũng phải.”
Ngay sau đó, xung quanh vang lên vài tiếng cười khẩy khe khẽ.
Ứng Uyển Linh nhìn kỹ thì ra là mấy cô bạn đi cùng Từ Điềm.
“...”
Có cần phải hợp cảnh đến thế không? Đến cả tiếng nền châm biếng cũng có luôn.
Tiêu Toàn quả không hổ là nữ chính, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn khẽ ngồi bên cạnh cô, làm như không nghe thấy những lời đó, chỉ lặp lại câu hỏi.
“Quý khách còn cần gì nữa không?”
Từ Điềm không quên mục đích chuyến đi này của các cô. Chuyện mỉa mai Tiêu Toàn chỉ là tiện thể. Cô nói với Ứng Uyển Linh: “Uyển Linh, đã đến rồi thì thử chút đồ uống có mùi pheromone nhân tạo đi, cậu chọn một vị xem.”
Ứng Uyển Linh cảm nhận rõ ràng ánh mắt Tiêu Toàn đang nhìn mình.
Những người khác đã chọn xong từ lâu, chỉ còn cô vẫn chần chừ.
“Vị cam sành đi...” Ứng Uyển Linh cố tỏ ra tự nhiên hết mức.
Tiêu Toàn gật đầu tỏ ý đã biết.
...
Trước quầy bar, người pha chế kinh ngạc nhìn tờ phiếu gọi món trong tay, mắt dừng lại ở tên người phục vụ góc dưới bên trái.
Tên sếp Tiêu Toàn hiện ra rõ mồn một.
Ghế S203 có ai vậy? Mà khiến sếp phải đích thân phục vụ.
Người pha chế còn chưa hết bàng hoàng thì Tiêu Toàn đã bước tới.
Người pha chế chào theo lệ: “Sếp.”
Đối mặt với người pha chế được bỏ nhiều tiền mời về này, vẻ mặt Tiêu Toàn vẫn không hề thay đổi, lạnh như băng.
Cô chỉ đáp một tiếng “Ừ” đơn điệu.
Người pha chế nhún vai, cầm chiếc ly bên cạnh tiếp tục việc của mình.
“Ly vị cam sành đó, tôi tự tay pha.” Tiêu Toàn bỗng lên tiếng.
“!”
Người pha chế bỗng cảm thấy tay mình hơi run, thứ chất lỏng vốn phải được rót qua lại nhịp nhàng giữa hai dụng cụ lại bị sánh ra một chút.
“Vâng, vâng ạ.” Người pha chế cười gượng.
Khác với rượu thường, loại rượu pha chế có mùi pheromone nhân tạo này cố gắng tạo ra cảm giác chân thật như người uống đang lạc vào không gian ngập tràn mùi hương đó.
Đối với những người chưa phân hóa như nhóm Ứng Uyển Linh, cảm giác này chắc chắn vô cùng mới lạ.
Sau khi nếm một ngụm, mắt Từ Điềm lập tức ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn thích thú.
Những người khác cũng vậy.
Ứng Uyển Linh càng thêm tò mò. Sau khi Tiêu Toàn bưng ly rượu của cô lên, cô nóng lòng muốn thử ngay.
Lật giở những trang bìa cứng, cô miên man suy nghĩ.
Tiêu Toàn không thấy mình nhỉ? Hay là thấy rồi?
Thật ra... thấy thì sao? Mà không thấy thì sao chứ!
Thật không hiểu nổi Ứng Uyển Linh ơi mày sao phải trốn tránh cậu ấy. Lẽ nào chỉ vì chút áy náy cỏn con đó sao?
Ứng Uyển Linh hùng hồn tự nhủ trong lòng.
“Cậu ấy làm việc ở đây thật này.” Từ Điềm nói, nhìn Tiêu Toàn một tay xách bánh kem, một tay cầm bảng kẹp giấy.
Chỉ khác là Tiêu Toàn không giống những nhân viên phục vụ khác, cô không mặc đồng phục.
Nghe vậy, tay Ứng Uyển Linh tự dưng mở quyển thực đơn rồi giơ lên che mặt, giả vờ như đang chăm chú lựa món.
Từ Điềm biết Ứng Uyển Linh ghét cô bạn cùng bàn mới này nên định rủ Ứng Uyển Linh cùng xem trò vui.
“...”
Từ Điềm: “Cậu làm gì thế?”
Ứng Uyển Linh không đáp, vì cô không ngồi giữa mà ngồi ở mép. Tiêu Toàn đến gần là có thể thấy cô ngay.
Chiếc bánh kem được gói đẹp mắt đặt trên bàn trà trước mặt Ứng Uyển Linh. Cô nắm chặt quyển thực đơn, nhất quyết không buông tay cũng không chịu bỏ xuống.
Hay thật, công sức tự trấn an lúc nãy coi như bỏ đi.
Tiêu Toàn có thái độ phục vụ rất tốt. Sau khi đặt bánh kem xuống, cô nhìn một vòng rồi khẽ ngồi xuống cạnh Ứng Uyển Linh, giống như mấy chị tiếp viên hàng không khoang hạng nhất vẫn thường dịu dàng chờ đợi hành khách nêu yêu cầu.
Nhưng mặt Tiêu Toàn trước sau vẫn không cảm xúc, trông cô có vẻ không được tự nguyện cho lắm.
Ánh mắt Tiêu Toàn dừng trên người Ứng Uyển Linh, cô lên tiếng: “Bánh ngàn lớp ca cao mơ của quý khách đây ạ. Quý khách còn cần gì nữa không?”
Ứng Uyển Linh im lặng, quyển thực đơn trong tay trượt xuống che nửa dưới khuôn mặt cô. Chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đang lặng lẽ nhìn Tiêu Toàn.
Tiêu Toàn nhìn thẳng vào mắt cô.
Ứng Uyển Linh lập tức tránh ánh mắt, quay sang hỏi Từ Điềm: “Các cậu muốn gọi gì không?”
Từ Điềm dường như hiểu ý Ứng Uyển Linh không muốn giao tiếp nhiều với kẻ đáng ghét Tiêu Toàn này nên mới đẩy việc lựa chọn sang cho mình.
Cô hắng giọng rồi nói lớn: “Tiêu Toàn, sao cậu lại ở đây?”
Cái giọng điệu gây sự kinh điển này... Lời thoại quen thuộc quá...
Ứng Uyển Linh: “?” Cô nhìn sang Tiêu Toàn bên cạnh, chuông báo động trong lòng vang lên.
Tiêu Toàn mắt cũng không ngước lên: “Làm việc.”
“Bưng trà rót nước cho người ta à? Vất vả thật đấy nhỉ, Uyển Linh cậu nói có đúng không?” Từ Điềm nói.
Đúng là rất vất vả, nhưng gật đầu trong hoàn cảnh này sẽ dễ bị coi là khinh thường, châm chọc.
Ứng Uyển Linh luôn nhớ phải giữ hình tượng ghét nữ chính trước mặt người khác.
Cô liếc nhanh qua nữ chính rồi cố tỏ vẻ khinh người, ném quyển thực đơn trong tay lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Đó là việc cậu ta nên làm.”
Giọng thật lạnh lùng.
Nói xong, Ứng Uyển Linh hơi không dám nhìn thẳng vào mắt nữ chính.
Thấy vẻ mặt lạnh tanh của Ứng Uyển Linh, Từ Điềm cũng hùa theo.
“Cũng phải.”
Ngay sau đó, xung quanh vang lên vài tiếng cười khẩy khe khẽ.
Ứng Uyển Linh nhìn kỹ thì ra là mấy cô bạn đi cùng Từ Điềm.
“...”
Có cần phải hợp cảnh đến thế không? Đến cả tiếng nền châm biếng cũng có luôn.
Tiêu Toàn quả không hổ là nữ chính, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn khẽ ngồi bên cạnh cô, làm như không nghe thấy những lời đó, chỉ lặp lại câu hỏi.
“Quý khách còn cần gì nữa không?”
Từ Điềm không quên mục đích chuyến đi này của các cô. Chuyện mỉa mai Tiêu Toàn chỉ là tiện thể. Cô nói với Ứng Uyển Linh: “Uyển Linh, đã đến rồi thì thử chút đồ uống có mùi pheromone nhân tạo đi, cậu chọn một vị xem.”
Ứng Uyển Linh cảm nhận rõ ràng ánh mắt Tiêu Toàn đang nhìn mình.
Những người khác đã chọn xong từ lâu, chỉ còn cô vẫn chần chừ.
“Vị cam sành đi...” Ứng Uyển Linh cố tỏ ra tự nhiên hết mức.
Tiêu Toàn gật đầu tỏ ý đã biết.
...
Trước quầy bar, người pha chế kinh ngạc nhìn tờ phiếu gọi món trong tay, mắt dừng lại ở tên người phục vụ góc dưới bên trái.
Tên sếp Tiêu Toàn hiện ra rõ mồn một.
Ghế S203 có ai vậy? Mà khiến sếp phải đích thân phục vụ.
Người pha chế còn chưa hết bàng hoàng thì Tiêu Toàn đã bước tới.
Người pha chế chào theo lệ: “Sếp.”
Đối mặt với người pha chế được bỏ nhiều tiền mời về này, vẻ mặt Tiêu Toàn vẫn không hề thay đổi, lạnh như băng.
Cô chỉ đáp một tiếng “Ừ” đơn điệu.
Người pha chế nhún vai, cầm chiếc ly bên cạnh tiếp tục việc của mình.
“Ly vị cam sành đó, tôi tự tay pha.” Tiêu Toàn bỗng lên tiếng.
“!”
Người pha chế bỗng cảm thấy tay mình hơi run, thứ chất lỏng vốn phải được rót qua lại nhịp nhàng giữa hai dụng cụ lại bị sánh ra một chút.
“Vâng, vâng ạ.” Người pha chế cười gượng.
Khác với rượu thường, loại rượu pha chế có mùi pheromone nhân tạo này cố gắng tạo ra cảm giác chân thật như người uống đang lạc vào không gian ngập tràn mùi hương đó.
Đối với những người chưa phân hóa như nhóm Ứng Uyển Linh, cảm giác này chắc chắn vô cùng mới lạ.
Sau khi nếm một ngụm, mắt Từ Điềm lập tức ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn thích thú.
Những người khác cũng vậy.
Ứng Uyển Linh càng thêm tò mò. Sau khi Tiêu Toàn bưng ly rượu của cô lên, cô nóng lòng muốn thử ngay.
8
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
