TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Ứng Uyển Linh bị đánh thức bởi một tràng cuộc gọi dồn dập của Từ Điềm.

Cô dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia, Từ Điềm hét lớn: “Ứng Uyển Linh! Bên này mới mở một quán bar pheromone! Có phân khu! Chúng ta vào được!”

“Hả?” Ứng Uyển Linh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhìn đồng hồ: “Giờ mới tám giờ sáng mà.”

Cô lồm cồm bò dậy khỏi chăn, uể oải bước xuống giường.

Cũng không thể trách Từ Điềm phấn khích như vậy. Thế giới của người đã phân hóa và chưa phân hóa như hai trời cách biệt. Chẳng mấy quán bar chịu tiếp người chưa thành niên. Càng gần tuổi trưởng thành, các cô càng mong chờ thế giới sau khi phân hóa.

Đến quán bar pheromone mở mang tầm mắt cũng là một lựa chọn không tồi.

Mà việc có phân khu nghĩa là sự an toàn của các cô ít nhất cũng được đảm bảo phần nào.

“Cậu sửa soạn chút đi, chiều chúng mình đi. Cậu chưa đi bao giờ, mình dẫn cậu đi xem cho biết!”

Nghe giọng Từ Điềm đầy phấn khởi, Ứng Uyển Linh ngáp một cái. Dù sao hôm nay cũng không có gì làm, cô liền nhận lời: “Ừ cũng được. Ở đâu thế?”

“Khu thương mại Tiêu, mình gửi định vị quán bar cho cậu nhé!”

Nghe ba chữ “Khu thương mại Tiêu”, Ứng Uyển Linh tỉnh ngủ, tỉnh hẳn.

“Khoan, từ từ đã...”

Ứng Uyển Linh hơi chần chừ không muốn đi.

Từ Điềm không vui: “Cậu định đổi ý à?”

“Cũng không hẳn...” Ứng Uyển Linh phân vân rồi thầm hỏi hệ thống.

“Hệ thống, cậu biết nữ chính đang ở đâu không?”

[Chắc đang đi làm thêm. Lúc này nữ chính vẫn nghèo lắm.]

Bên này, Từ Điềm không thấy cô trả lời liền thúc giục: “Nhanh lên Ứng Uyển Linh, vui lắm.”

“Được rồi, chiều gặp.” Không lay chuyển nổi Từ Điềm, Ứng Uyển Linh đành đồng ý.

Sau khi đồng ý, Ứng Uyển Linh cắn môi.

Chắc không trùng hợp đến mức gặp mặt đâu nhỉ.

Vì diễn biến truyện của Ứng Uyển Linh phần lớn diễn ra ở trường học nên những chuyện bên ngoài trường, hệ thống không yêu cầu gì, cứ mặc kệ, cũng không lên tiếng, lặn mất tăm.

Ứng Uyển Linh lề mề sửa soạn xong xuôi rồi đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương với đôi mắt long lanh và hàng mày thanh tú.

Sự tương phản của Ứng Uyển Linh, vai phản diện làm nền độc ác này, nằm ở chỗ cô có một gương mặt xinh đẹp ngây thơ vô hại nhưng khi ra tay với nữ chính lại lần sau tàn nhẫn hơn lần trước.

Trong gương, Ứng Uyển Linh chỉ vào mình, nói: “Đồ đàn bà độc ác.”

...

“Đồ đàn bà độc ác” Ứng Uyển Linh xách chiếc túi nhỏ, ăn mặc trang điểm chỉn chu, đến Khu thương mại Tiêu theo hẹn.

Cô dựa theo định vị, tìm thấy quán bar tên “Màu Xanh Lơ” mà Từ Điềm nói.

Sau khi xuất trình thông tin cá nhân, Ứng Uyển Linh được nhân viên phục vụ dẫn đến ghế dài trên tầng hai mà Từ Điềm đã đặt.

Dù là buổi chiều nhưng trong quán bar tối mờ ảo, ánh đèn neon lung linh chớp nháy khắp nơi tạo nên không khí vừa nguy hiểm vừa huyền ảo.

Nếu không phải lúc vào cửa có nhìn đồng hồ, Ứng Uyển Linh hẳn đã nghĩ bây giờ là nửa đêm.

Cách đó không xa, Từ Điềm vẫy tay ra hiệu cho cô lại ngồi.

Ứng Uyển Linh vừa ngồi xuống, Từ Điềm đã vội vàng giới thiệu.

“Uyển Linh, ở đây có thể thử đủ loại mùi pheromone đó, cậu muốn loại nào?”

Một thứ trông như quyển thực đơn được dúi vào tay. Ứng Uyển Linh cúi xuống xem lướt qua nhưng ánh sáng mờ ảo khiến cô hơi khó nhìn.

Một cô bạn ngồi cạnh Từ Điềm rất tinh ý, lập tức nhấn cái nút nổi lên ở cạnh ghế. Hai ngọn đèn phía trên ghế dài thoáng chốc sáng lên.

Ánh sáng không chói mắt, không phá vỡ không khí chung mà lại vừa đủ để Ứng Uyển Linh nhìn rõ thực đơn.

Ứng Uyển Linh mím môi cảm ơn cô bạn kia, cô bạn lắc đầu nói không có gì.

“Cũng có thể ăn chút gì trước đã.” Từ Điềm nhắc.

Nghe vậy, Ứng Uyển Linh quả thật thấy hơi đói.

Cô gật đầu, cũng lười xem mấy thứ đồ uống đặt tên kỳ lạ nên gạt thứ trong tay sang một bên, nói: “Ăn tạm chút bánh ngọt lót dạ đã.”

Từ Điềm ngồi bên cạnh cực kỳ phấn khích. Cô đặt ghế ở tầng hai, từ đây có thể nhìn thấy cảnh người chen chúc xô đẩy trên sàn nhảy bên dưới. Lớp kính cũng ngăn cách mùi pheromone nhân tạo nồng nặc từ rượu ở dưới đó.

“Được thôi, gọi rồi đó. Mình kêu phục vụ mang lên, tiện thể gọi thêm đồ uống.” Từ Điềm nói.

Nhân tiện, Từ Điềm quay lại nói với Ứng Uyển Linh: “Uyển Linh, buổi biểu diễn dương cầm ở trường tháng sau, cậu có muốn tham gia không?”

Ứng Uyển Linh lắc đầu: “Năm nay mình không tham gia đâu. Hôm đó mẹ mình muốn dẫn mình đi dự sự kiện quảng bá ở khu khai thác phía Đông thành phố, không kịp thời gian.”

Mỗi năm buổi biểu diễn dương cầm đều chọn người từ lớp các cô. Bởi lẽ đây là một đám con nhà giàu được học đủ loại tài năng nghệ thuật bài bản và chuyên nghiệp.

Về dương cầm, Ứng Uyển Linh là một trong những người nổi bật nhất.

Giữa sự kiện quảng bá của công ty và buổi biểu diễn ở trường, Từ Điềm chắc chắn cũng sẽ chọn cái đầu tiên.

“Ok.” Cô ấy tỏ ra rất hiểu rồi lại đưa mắt nhìn xuống lầu.

Nhưng rất nhanh, mắt cô ấy dừng lại ở một điểm.

Như thể vừa phát hiện chuyện gì động trời, Từ Điềm ghé sát vào Ứng Uyển Linh, thì thầm vào tai cô: “Cậu đoán xem tớ thấy ai?”

Ứng Uyển Linh đang cầm ly rượu độ cồn thấp trước mặt ngắm nghía, cũng không quay đầu lại mà đáp lời.

“Ai thế?”

“Bạn cùng bàn của cậu đó!”

Ứng Uyển Linh cứng người, nhìn theo hướng tay Từ Điềm chỉ, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tiêu Toàn!

Tiêu Toàn đang ở một góc tầng một. Bên cạnh dường như có vài người. Nửa khuôn mặt cô ấy ẩn trong bóng tối khiến cô ấy trông càng khó đoán.

Có lẽ do ánh mắt Ứng Uyển Linh nhìn quá chăm chú, Tiêu Toàn ở dưới lầu dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên.

Ứng Uyển Linh vội vàng né tránh, ngửa người quay đầu đi.

Cô né nhanh như vậy, Tiêu Toàn chắc chắn không thấy được cô.

“Cậu nói xem cậu ấy ở đây làm gì nhỉ? Làm thêm à? Sao lại ở tầng một?”

Từ Điềm nói xong quay lại, thấy Ứng Uyển Linh như bị trúng đòn, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

“Cậu sao thế?”

Ứng Uyển Linh: “...”

Cô cũng không biết nữa. Chắc là vì hôm qua vừa mới tỏ thái độ với Tiêu Toàn, giờ lại vô tình gặp... nên hơi... hơi không tự nhiên.

“Mình muốn chuồn.” Ứng Uyển Linh nói.

“Hả?” Từ Điềm gạt phắt đi: “Không được, mình gọi phục vụ rồi, ít nhất cũng uống một ngụm rồi hẵng đi.”

Từ Điềm sợ Ứng Uyển Linh chạy mất nên đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

“Cậu sợ gì chứ?”

Ứng Uyển Linh vội nói: “Mình không có!”

Uống thì uống.

Tiêu Toàn không biết chuyện xảy ra ở tầng hai nhưng cô chỉ liếc mắt là xác định được vị trí ghế dài của Ứng Uyển Linh.

Cô nghiêng đầu hỏi thuộc hạ bên cạnh.

“Ghế S203 gọi món gì?”

“Một bánh ngàn lớp ca cao mơ. Nhân viên nhận đơn xác nhận sẽ mang lên ngay.”

Tiêu Toàn nhìn lên tầng hai, nói: “Đưa bánh cho tôi, tôi tự mang đến.”

“Vâng... Hả?” Thuộc hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Toàn, hỏi lại không chắc.

“... Sếp?”

Ý gì đây? Sếp muốn đích thân đi phục vụ khách?

9

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.