0 chữ
Chương 45
Chương 45: Hiên Viên Mặc
Hiên Viên Mặc ngẩn người, thất thần nhìn nàng.
Ánh mắt nữ tử không tính là ôn nhu, nhưng lại bình tĩnh trầm ổn, tựa như đại dương sâu lắng. Lúc này, nàng nhìn y với vẻ mặt nghiêm túc, không có trào phúng hay chế giễu như y từng tưởng, cũng chẳng có phủ định, ngược lại, nàng chỉ đang chân thành hỏi ý kiến y.
Y không nói gì, Diệp Thanh Vãn cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi lâu sau, Hiên Viên Mặc mới khàn giọng mở miệng: “Được.”
Diệp Thanh Vãn mỉm cười, trải giấy ra, dịu dàng nói: “Lúc cầm bút, tay phải mở rộng lòng bàn tay, bốn ngón tay khép tự nhiên, ngón cái hướng lên trên. Sau đó cong ngón áp út và út, ngón giữa và trỏ hơi cong…”
Nàng vừa nói vừa làm mẫu.
Hiên Viên Mặc học rất nghiêm túc. Vì chỉ có một cây bút nên y nhặt một nhánh cây để luyện theo.
Sau đó, Diệp Thanh Vãn dạy hắn cách mài mực, giới thiệu từng loại văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.
Hiên Viên Mặc lắng nghe chăm chú, ánh mắt nhìn nàng như thể nàng làm gì cũng đều đẹp đến lạ thường.
Khác với những phi tần kiểu cách nơi hậu cung, nàng có khí chất điềm tĩnh và phong thái tự nhiên của riêng mình.
“Lúc viết tay phải vững, lực phải có nhẹ có mạnh, giống như nét gấp ở đây có thể dừng bút một chút, như vậy chữ viết sẽ đẹp.”
Vừa nói, Diệp Thanh Vãn vừa kiên nhẫn làm mẫu.
Sau khi mẫu xong, nàng đưa bút cho y, đứng một bên nhìn y luyện tập.
Không thể không thừa nhận, y còn thông minh hơn cả nàng tưởng.
Dù là học tâm pháp hay học viết chữ.
“Ngươi muốn học chữ gì, ta dạy ngươi viết.”
Thấy y đã luyện gần xong, Diệp Thanh Vãn dịu dàng hỏi.
Hiên Viên Mặc dùng đôi mắt thủy tinh màu lưu ly nhìn nàng, khàn giọng đáp:
“Tên, tên của ngươi.”
Diệp Thanh Vãn hơi khựng lại, trong lòng thoáng chút ngỡ ngàng.
Hồi lâu sau, nàng cầm bút từ tay y, từng nét từng nét viết xuống ba chữ “Diệp Thanh Vãn”.
Nàng họ Diệp, sinh ra trong thế gia vọng tộc Nam Chiêu. Chữ “Thanh” là “thanh phong lãng nguyệt”, là mong ước của phụ thân hy vọng nàng cả đời thuận buồm xuôi gió, sống ngay thẳng, vui vẻ tự tại.
Chữ “Vãn” là “vãn lưu” – giữ lại, bởi nàng sinh ra yếu ớt, bệnh tật quấn thân, từng bị đoán rằng không sống quá ba tuổi, nên mẫu thân đã chọn chữ “Vãn” với hy vọng có thể giữ lại mạng sống nàng.
Hình ảnh phụ mẫu và huynh trưởng hiện lên trong đầu, Diệp Thanh Vãn nhẹ nhàng buông bút, khóe mắt lại chợt chua xót.
Giờ đây trên thế gian, không còn ai yêu nàng nữa. Chỉ còn lại một linh hồn cô độc, khổ sở vật lộn sống tiếp.
Trên người nàng toát ra một nỗi bi thương khó nói, dù có cố gắng kiềm nén đến đâu, Hiên Viên Mặc vẫn cảm nhận được rõ ràng.
“Vãn Vãn…”
Y khẽ gọi, ánh mắt thủy tinh trong trẻo nay lại thêm phần u tối sâu lắng.
Diệp Thanh Vãn hoàn hồn, đưa bút cho y: “Ngươi thử viết đi.”
Hiên Viên Mặc nhìn nàng, thấy nàng không nói gì thêm, liền cụp mắt, ngoan ngoãn viết chữ.
Chữ nàng sắc sảo, y cũng từng nét học theo, từng nét khắc ghi vào lòng.
Diệp Thanh Vãn để y luyện một lúc, sau đó lại dạy y viết tên của mình, dịu dàng nói: “Hiên Viên là họ của hoàng tộc Bắc Yến, truyền từ Thái Tổ đến nay.
Còn Mặc là chỉ “mặc ngọc” - một loại mỹ ngọc cực kỳ quý hiếm, đen nhánh như mực, nặng sắc, mịn màng, hoa văn tinh tế, bóng loáng thanh nhã…”
Giọng nói nữ tử lạnh nhạt, bình tĩnh. Hiên Viên Mặc nhìn chằm chằm vào chữ “Mặc” nàng viết, thất thần, khóe mắt đỏ lên.
Lần đầu tiên có người nói với y, thì ra cái tên của y còn mang ý nghĩa mỹ ngọc, quý giá như thế.
Nhưng thực ra, trong cung này, ai cũng biết chữ “Mặc” trong tên y không phải là danh xưng cao quý, mà là sự nhục nhã mà vị “phụ hoàng” kia dành cho y, coi y là vết nhơ cuộc đời, là tồn tại không sạch sẽ. Vì vậy, mới ban cho y cái tên như thế.
Ánh mắt nữ tử không tính là ôn nhu, nhưng lại bình tĩnh trầm ổn, tựa như đại dương sâu lắng. Lúc này, nàng nhìn y với vẻ mặt nghiêm túc, không có trào phúng hay chế giễu như y từng tưởng, cũng chẳng có phủ định, ngược lại, nàng chỉ đang chân thành hỏi ý kiến y.
Y không nói gì, Diệp Thanh Vãn cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi lâu sau, Hiên Viên Mặc mới khàn giọng mở miệng: “Được.”
Diệp Thanh Vãn mỉm cười, trải giấy ra, dịu dàng nói: “Lúc cầm bút, tay phải mở rộng lòng bàn tay, bốn ngón tay khép tự nhiên, ngón cái hướng lên trên. Sau đó cong ngón áp út và út, ngón giữa và trỏ hơi cong…”
Nàng vừa nói vừa làm mẫu.
Hiên Viên Mặc học rất nghiêm túc. Vì chỉ có một cây bút nên y nhặt một nhánh cây để luyện theo.
Sau đó, Diệp Thanh Vãn dạy hắn cách mài mực, giới thiệu từng loại văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.
Khác với những phi tần kiểu cách nơi hậu cung, nàng có khí chất điềm tĩnh và phong thái tự nhiên của riêng mình.
“Lúc viết tay phải vững, lực phải có nhẹ có mạnh, giống như nét gấp ở đây có thể dừng bút một chút, như vậy chữ viết sẽ đẹp.”
Vừa nói, Diệp Thanh Vãn vừa kiên nhẫn làm mẫu.
Sau khi mẫu xong, nàng đưa bút cho y, đứng một bên nhìn y luyện tập.
Không thể không thừa nhận, y còn thông minh hơn cả nàng tưởng.
Dù là học tâm pháp hay học viết chữ.
“Ngươi muốn học chữ gì, ta dạy ngươi viết.”
Thấy y đã luyện gần xong, Diệp Thanh Vãn dịu dàng hỏi.
Hiên Viên Mặc dùng đôi mắt thủy tinh màu lưu ly nhìn nàng, khàn giọng đáp:
“Tên, tên của ngươi.”
Diệp Thanh Vãn hơi khựng lại, trong lòng thoáng chút ngỡ ngàng.
Nàng họ Diệp, sinh ra trong thế gia vọng tộc Nam Chiêu. Chữ “Thanh” là “thanh phong lãng nguyệt”, là mong ước của phụ thân hy vọng nàng cả đời thuận buồm xuôi gió, sống ngay thẳng, vui vẻ tự tại.
Chữ “Vãn” là “vãn lưu” – giữ lại, bởi nàng sinh ra yếu ớt, bệnh tật quấn thân, từng bị đoán rằng không sống quá ba tuổi, nên mẫu thân đã chọn chữ “Vãn” với hy vọng có thể giữ lại mạng sống nàng.
Hình ảnh phụ mẫu và huynh trưởng hiện lên trong đầu, Diệp Thanh Vãn nhẹ nhàng buông bút, khóe mắt lại chợt chua xót.
Giờ đây trên thế gian, không còn ai yêu nàng nữa. Chỉ còn lại một linh hồn cô độc, khổ sở vật lộn sống tiếp.
Trên người nàng toát ra một nỗi bi thương khó nói, dù có cố gắng kiềm nén đến đâu, Hiên Viên Mặc vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Y khẽ gọi, ánh mắt thủy tinh trong trẻo nay lại thêm phần u tối sâu lắng.
Diệp Thanh Vãn hoàn hồn, đưa bút cho y: “Ngươi thử viết đi.”
Hiên Viên Mặc nhìn nàng, thấy nàng không nói gì thêm, liền cụp mắt, ngoan ngoãn viết chữ.
Chữ nàng sắc sảo, y cũng từng nét học theo, từng nét khắc ghi vào lòng.
Diệp Thanh Vãn để y luyện một lúc, sau đó lại dạy y viết tên của mình, dịu dàng nói: “Hiên Viên là họ của hoàng tộc Bắc Yến, truyền từ Thái Tổ đến nay.
Còn Mặc là chỉ “mặc ngọc” - một loại mỹ ngọc cực kỳ quý hiếm, đen nhánh như mực, nặng sắc, mịn màng, hoa văn tinh tế, bóng loáng thanh nhã…”
Giọng nói nữ tử lạnh nhạt, bình tĩnh. Hiên Viên Mặc nhìn chằm chằm vào chữ “Mặc” nàng viết, thất thần, khóe mắt đỏ lên.
Lần đầu tiên có người nói với y, thì ra cái tên của y còn mang ý nghĩa mỹ ngọc, quý giá như thế.
Nhưng thực ra, trong cung này, ai cũng biết chữ “Mặc” trong tên y không phải là danh xưng cao quý, mà là sự nhục nhã mà vị “phụ hoàng” kia dành cho y, coi y là vết nhơ cuộc đời, là tồn tại không sạch sẽ. Vì vậy, mới ban cho y cái tên như thế.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
