TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Ta sẽ chăm chỉ luyện công

Diệp Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt. Đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, toát ra một vẻ đẹp yêu mị. Nếu không phải vì ánh mắt quá mức trong trẻo, hẳn người ta sẽ tưởng hắn là yêu ma bước ra từ bức họa da người.

Nhưng so với việc gọi y là một nam tử, chi bằng nói y vẫn chỉ là một thiếu niên.

So với Cửu hoàng tử Hiên Viên Phong, có lẽ y cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.

Chỉ là nàng không biết, sau này thiếu niên trước mặt sẽ trở thành người như thế nào.

Ánh mắt Diệp Thanh Vãn trầm lặng, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Mục Liên Thành, trong mắt cũng nhuốm một tầng lạnh lẽo.

“Thượng binh phạt mưu, công tâm vi thượng.”

(Dùng binh giỏi là đánh vào mưu lược, cao hơn nữa là công phá lòng người.)

Cho nên nàng muốn y hiểu, cho dù nàng lợi dụng y, nhưng trong những tháng ngày tồi tệ, chật vật nhất của y, nàng vẫn sẽ là người đối xử tốt với y nhất.

Ánh mắt Hiên Viên Mặc dừng trên người nữ tử trước mặt, không rõ vì sao, y chỉ cảm thấy ánh mắt nàng bỗng tối hơn vài phần, con ngươi đen láy như một đêm dài không thấy ánh sáng, sâu thẳm mà cô quạnh.

Diệp Thanh Vãn thu lại suy nghĩ, mỉm cười dịu dàng: “Ngươi ăn đi.”

Hiên Viên Mặc không đáp, chỉ đưa tay lấy hai khối điểm tâm.

Diệp Thanh Vãn chia phần mì đã cắt sẵn, xoay người đun một ấm nước trên than hồng. Đợi nước sôi, nàng thả mì vào, thêm rau, đập một quả trứng gà.

Không bao lâu, hương thơm bốc lên ngào ngạt, Hiên Viên Mặc cũng chuyển ánh mắt từ nàng sang chiếc nồi.

Nước sôi ùng ục, Diệp Thanh Vãn đợi một lúc rồi múc mì ra, bưng tới trước mặt Hiên Viên Mặc.

Nhìn bát mì nóng hổi, ánh mắt y như phủ một làn sương, chăm chú nhìn trứng ốp la bên trên thật lâu cũng không nỡ động đũa.

“Cởϊ áσ ra, ta thay thuốc cho ngươi.”

Diệp Thanh Vãn nghĩ thế này có thể tiết kiệm thời gian, liền nói thẳng.

Hiên Viên Mặc nhìn nàng một cái, rồi chậm rãi cởϊ áσ, cúi đầu ăn mì.

Diệp Thanh Vãn cẩn thận kiểm tra vết thương, thấy đã khá lên nhiều sau mấy ngày dưỡng thương, liền thay thuốc một lần nữa.

Hiên Viên Mặc cúi đầu ăn mì, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.

Động tác của nàng rất nhẹ, rơi lên người y như mang theo một sự cẩn trọng khó nói thành lời.

Hắn thật ra muốn nói với nàng, không cần phải cẩn thận đến vậy.

Nhưng không hiểu sao lại chẳng thể thốt nên lời.

Hiên Viên Mặc chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng sẽ được người khác trân trọng như thế, được chăm sóc một cách dịu dàng tỉ mỉ như vậy.

Trong cung, y là yêu nghiệt bị người người chán ghét, là một kẻ không nên tồn tại, thậm chí còn thấp hèn hơn cả nô tài.

Nghĩ tới đây, Hiên Viên Mặc không kìm được mà tự hỏi: “Liệu ta có giá trị gì không? Ngươi muốn gì từ ta?”

Nếu một ngày nào đó, nàng phát hiện ra y chẳng có chút giá trị lợi dụng nào, liệu có lạnh lùng vứt bỏ y không?

Diệp Thanh Vãn không biết y đang nghĩ gì. Chỉ là sau khi thay thuốc, nàng đưa tay nắm lấy cổ tay trái của y, dò xét chân khí và nội lực trong cơ thể.

“Đã có chuyển biến tốt hơn trước.”

Đối diện nụ cười trên mặt nàng, Hiên Viên Mặc có chút thất thần. Hồi lâu sau, y nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ta sẽ chăm chỉ luyện công.”

Diệp Thanh Vãn mỉm cười, dịu dàng đáp: “Bắt đầu từ tối mai, ta sẽ dạy ngươi vài chiêu cơ bản.”

Sau khi thu dọn đồ đạc giúp y, Diệp Thanh Vãn vô tình phát hiện quyển sổ mà nàng mang đến lần trước đã được viết kín bằng những nét chữ nguệch ngoạc.

Phần lớn là mô phỏng bộ tâm pháp nàng viết, nhưng rất thông minh khi đã xáo trộn toàn bộ thứ tự của các ký tự.

Hiên Viên Mặc thấy nàng cầm tờ giấy, trong lòng bất giác sinh ra một tia lúng túng.

Diệp Thanh Vãn liếc nhìn bầu trời, thấy vẫn còn sớm, bèn lấy bút mực đặt lên bàn, nhìn y nói: “Ta dạy ngươi viết chữ, được không?”

1

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.