0 chữ
Chương 37
Chương 37: Về sau ngươi sẽ biết
Ánh mắt của Diệp Thanh Vãn dừng lại trên thân hình y, giọng nhẹ nhàng: “Ta nên đi rồi.”
Hiên Viên Mặc không lên tiếng, đôi mắt lưu ly phản chiếu bóng dáng nàng, ẩn ẩn hiện ra một tia luyến tiếc khó nói thành lời.
Diệp Thanh Vãn thu hồi ánh nhìn, cầm lấy mảnh sứ vỡ đã chuẩn bị từ trước, xoay người rời đi.
Nàng chưa kịp đi được mấy bước, sau lưng liền vang lên một giọng khàn khàn của nam nhân: “Ngươi muốn đạt được điều gì?”
Hiên Viên Mặc nhìn thẳng vào bóng lưng nàng, yết hầu khẽ chuyển động.
Diệp Thanh Vãn chậm rãi dừng chân, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
“Về sau ngươi sẽ biết.”
Dứt lời, nàng không nói thêm nửa câu, hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Sau khi ném mảnh sứ vỡ xuống ao sen, Diệp Thanh Vãn không biểu cảm trở về Tĩnh An cục.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, không để lại một tiếng động.
Chỉ là không khéo, Kim Thoa lại vừa lúc thức dậy, định đi tìm công công Chu để dò la tin tức từ người của ông ta.
Các nàng đã ở Tĩnh An cục hơn nửa tháng, sớm muộn gì cũng bị phân đến các cung khác.
Nàng ta muốn dò xem công công Chu định sắp xếp nàng ta đi đâu.
Dù sao thì tình thế trong cung hiện giờ rối ren, ai ai cũng mong được một nơi tốt.
Ánh mắt Kim Thoa rơi trên người Diệp Thanh Vãn, chân mày cau lại.
Giờ này Diệp Thanh Vãn có thể đi đâu được?
Chưa ngủ được bao lâu, trời đã sáng rõ.
Một nhóm cung nữ vẫn phải theo Thải Vân cô cô học quy củ trong cung. Trải qua từng ấy ngày, mọi người đều dần trở nên an phận.
Đến gần chiều tối, Chu Diệp lại cho người truyền lời đến: “Thanh Vãn, Chu công công gọi ngươi đến một chuyến.”
Diệp Thanh Vãn đáp lời, bẩm với Truy Nguyệt cô cô xong mới theo tiểu thái giám cùng đi gặp Chu Diệp.
Tiểu thái giám liếc mắt nhìn nàng, cười nhạt giễu cợt.
Tuy nữ tử này có gương mặt khuynh thành, nhưng lại chẳng biết điều gì cả. Nghĩ đến bạc mà Kim Thoa đã đưa, hắn ta lại càng thấy Diệp Thanh Vãn thật keo kiệt, không biết thức thời.
Diệp Thanh Vãn nhìn thấu tâm tư hắn ta, ánh mắt vẫn thản nhiên.
Chốn hậu cung này, có bao nhiêu nơi cần dùng đến bạc? Nàng không cần phải phung phí vào những kẻ vô dụng.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ đến nam nhân đêm qua.
Nàng không rõ người trong cung có biết y lại sở hữu một khuôn mặt yêu dị đến vậy không.
Không bao lâu sau, Diệp Thanh Vãn đã đứng trước mặt Chu Diệp: “Tham kiến đại nhân.”
Chu Diệp quan sát nữ tử càng lúc càng mỹ mạo trước mắt, vẫn không khỏi kinh diễm.
Khí sắc nàng đã tốt hơn nhiều, làn da trắng như sứ, má phấn non mịn như trứng gà bóc vỏ, đôi mắt đen trắng phân minh lại mang theo sự trầm tĩnh và thanh lãnh vượt quá tuổi, lông mày cong cong, môi đỏ điểm nhẹ, quả thực là họa thủy.
Chu Diệp không thể không thừa nhận, cho dù đã nhìn quen mỹ nhân trong cung, nhưng nữ tử trước mặt lại mang theo khí chất đặc biệt, lãnh đạm mà hàm ẩn âm u, ôn hòa mà vẫn quyết đoán, linh mẫn mà lại ẩn giấu tàn nhẫn.
Chu Diệp thu lại suy nghĩ, chậm rãi mở lời: “Triệu ma ma nói ngươi thông minh nhanh nhạy, biểu hiện không tồi.”
Diệp Thanh Vãn nhẹ nhàng đáp: “Nô tỳ nào dám, đều là nhờ công công chỉ dạy.”
Chu Diệp phẩy tay, nói: “Bổn gia không vòng vo với ngươi nữa, hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi sau khi học xong quy củ ở Tĩnh An cục, ngươi muốn được phân đến đâu?”
Diệp Thanh Vãn hiểu rõ, bất quá lời này chỉ là lời khách sáo.
Cũng là một kiểu thăm dò.
Bởi nàng chẳng tin trong mắt Chu Diệp, nàng thật sự có quyền lựa chọn.
Nhưng cho dù là vậy, Diệp Thanh Vãn vẫn ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh nhạt mà kiên định, chậm rãi nói: “Nô tỳ nguyện đến Thượng cung cục.”
Hiên Viên Mặc không lên tiếng, đôi mắt lưu ly phản chiếu bóng dáng nàng, ẩn ẩn hiện ra một tia luyến tiếc khó nói thành lời.
Diệp Thanh Vãn thu hồi ánh nhìn, cầm lấy mảnh sứ vỡ đã chuẩn bị từ trước, xoay người rời đi.
Nàng chưa kịp đi được mấy bước, sau lưng liền vang lên một giọng khàn khàn của nam nhân: “Ngươi muốn đạt được điều gì?”
Hiên Viên Mặc nhìn thẳng vào bóng lưng nàng, yết hầu khẽ chuyển động.
Diệp Thanh Vãn chậm rãi dừng chân, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
“Về sau ngươi sẽ biết.”
Dứt lời, nàng không nói thêm nửa câu, hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Sau khi ném mảnh sứ vỡ xuống ao sen, Diệp Thanh Vãn không biểu cảm trở về Tĩnh An cục.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, không để lại một tiếng động.
Các nàng đã ở Tĩnh An cục hơn nửa tháng, sớm muộn gì cũng bị phân đến các cung khác.
Nàng ta muốn dò xem công công Chu định sắp xếp nàng ta đi đâu.
Dù sao thì tình thế trong cung hiện giờ rối ren, ai ai cũng mong được một nơi tốt.
Ánh mắt Kim Thoa rơi trên người Diệp Thanh Vãn, chân mày cau lại.
Giờ này Diệp Thanh Vãn có thể đi đâu được?
Chưa ngủ được bao lâu, trời đã sáng rõ.
Một nhóm cung nữ vẫn phải theo Thải Vân cô cô học quy củ trong cung. Trải qua từng ấy ngày, mọi người đều dần trở nên an phận.
Đến gần chiều tối, Chu Diệp lại cho người truyền lời đến: “Thanh Vãn, Chu công công gọi ngươi đến một chuyến.”
Diệp Thanh Vãn đáp lời, bẩm với Truy Nguyệt cô cô xong mới theo tiểu thái giám cùng đi gặp Chu Diệp.
Tuy nữ tử này có gương mặt khuynh thành, nhưng lại chẳng biết điều gì cả. Nghĩ đến bạc mà Kim Thoa đã đưa, hắn ta lại càng thấy Diệp Thanh Vãn thật keo kiệt, không biết thức thời.
Diệp Thanh Vãn nhìn thấu tâm tư hắn ta, ánh mắt vẫn thản nhiên.
Chốn hậu cung này, có bao nhiêu nơi cần dùng đến bạc? Nàng không cần phải phung phí vào những kẻ vô dụng.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ đến nam nhân đêm qua.
Nàng không rõ người trong cung có biết y lại sở hữu một khuôn mặt yêu dị đến vậy không.
Không bao lâu sau, Diệp Thanh Vãn đã đứng trước mặt Chu Diệp: “Tham kiến đại nhân.”
Chu Diệp quan sát nữ tử càng lúc càng mỹ mạo trước mắt, vẫn không khỏi kinh diễm.
Khí sắc nàng đã tốt hơn nhiều, làn da trắng như sứ, má phấn non mịn như trứng gà bóc vỏ, đôi mắt đen trắng phân minh lại mang theo sự trầm tĩnh và thanh lãnh vượt quá tuổi, lông mày cong cong, môi đỏ điểm nhẹ, quả thực là họa thủy.
Chu Diệp thu lại suy nghĩ, chậm rãi mở lời: “Triệu ma ma nói ngươi thông minh nhanh nhạy, biểu hiện không tồi.”
Diệp Thanh Vãn nhẹ nhàng đáp: “Nô tỳ nào dám, đều là nhờ công công chỉ dạy.”
Chu Diệp phẩy tay, nói: “Bổn gia không vòng vo với ngươi nữa, hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi sau khi học xong quy củ ở Tĩnh An cục, ngươi muốn được phân đến đâu?”
Diệp Thanh Vãn hiểu rõ, bất quá lời này chỉ là lời khách sáo.
Cũng là một kiểu thăm dò.
Bởi nàng chẳng tin trong mắt Chu Diệp, nàng thật sự có quyền lựa chọn.
Nhưng cho dù là vậy, Diệp Thanh Vãn vẫn ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh nhạt mà kiên định, chậm rãi nói: “Nô tỳ nguyện đến Thượng cung cục.”
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
