0 chữ
Chương 36
Chương 36: Ngoan
Toàn thân Hiên Viên Mặc căng cứng, nhưng khi tiếp xúc với những đầu ngón tay dịu dàng kia lại dần dần buông lỏng.
Tựa như là đúng như những gì y tưởng tượng, nhưng lại có chút gì đó không giống.
Nàng thật sự đang giúp y xử lý vết thương...
Hiên Viên Mặc ngơ ngẩn, mặc nàng sắp xếp, trông ngoan ngoãn một cách lạ kỳ.
Thế nhưng nhìn thấy thương tích trên người y, hàng mày của Diệp Thanh Vãn đã nhíu chặt lại. Thương thế trên thân nam nhân này rất nhiều, nông sâu đan xen, còn phức tạp hơn cả vết thương trên người Vân Vãn Ca.
Không biết đã bận rộn bao lâu, Diệp Thanh Vãn mới dùng vải sạch cẩn thận băng bó xong những vết thương nghiêm trọng trên thân y.
“Đứng dậy, để ta xem vết thương nơi thắt lưng.” Nàng thản nhiên cất lời.
Hiên Viên Mặc chậm rãi mở mắt, mồ hôi trên trán đã lăn dài theo gò má, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, không còn chút huyết sắc.
Y từ từ đứng dậy, ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng.
Diệp Thanh Vãn khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống ghế, tiếp tục xử lý vết thương mới trên lưng y - thứ được Hiên Viên Phong “ban tặng” vào ban ngày.
Có lẽ vì chạm đến chỗ đau, Hiên Viên Mặc khẽ rên một tiếng, gân xanh nơi cổ cũng nổi hẳn lên.
Diệp Thanh Vãn nhíu mày, dịu giọng nói: “Sắp xong rồi, cố nhẫn một chút.”
Ánh mắt Hiên Viên Mặc rơi trên thân nữ tử trước mặt, không hiểu sao trái tim đầy sát khí của y lại bình ổn xuống.
Lúc này, chiếc cổ trắng muốt của nàng phơi bày ngay trước mắt y, dường như chỉ cần y vươn tay là có thể dễ dàng bẻ gãy.
Hiên Viên Mặc lặng lẽ thu lại ánh nhìn, cụp mắt xuống, không nhìn nữa.
Một lúc sau, Diệp Thanh Vãn đã băng xong vết thương nơi thắt lưng cho y, liền nhìn y nói: “Đây là thuốc trị thương, vết mới dùng lọ này, chỗ bầm tím và sưng thì dùng lọ kia, lọ này thì uống. Nhớ kỹ chưa?”
Hiên Viên Mặc nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt màu lưu ly đầy sát khí, vậy mà vẫn mang theo vẻ trong trẻo khó tả.
Ngay khi Diệp Thanh Vãn tưởng rằng y sẽ không trả lời, thì y lại nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Diệp Thanh Vãn mỉm cười nhạt, khẽ nói: “Ngoan.”
Hiên Viên Mặc hơi ngẩn người, đôi mắt lưu ly nhìn nàng chăm chú, nhưng không nói gì.
“Bên kia có nước ấm, ngươi đi tắm rửa sạch sẽ đi.” Diệp Thanh Vãn dịu giọng nói, đột nhiên cảm thấy mình thật hiếm khi có thể nhẫn nại đến thế.
Có lẽ là bởi nàng hiểu được giá trị của y, có lẽ là vì y cũng chịu đựng những đau đớn như nàng, hoặc cũng có thể… là vì đôi mắt ấy - rõ ràng tràn đầy sát ý, nhưng lại trong trẻo đến lạ thường.
Diệp Thanh Vãn bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, không khỏi lại nghĩ đến Nam Chiêu.
Giờ phút này, Mộ Liên Thành và Trần Bích Tuyết đang làm gì?
Liệu bọn họ có vì đã tàn sát biết bao sinh mạng vô tội mà cảm thấy bất an?
Ánh mắt Hiên Viên Mặc dừng lại trên bóng lưng của nàng. Thân ảnh mảnh mai kia như đang đè nén một mối hận thấu xương, những điên cuồng cùng bất cam gần kề tuyệt vọng, bởi vì quá mức đau đớn mà lại tĩnh lặng đến dị thường.
Hiên Viên Mặc thu hồi ánh nhìn, bắt đầu nghiêm túc tắm rửa.
Trong phòng vang lên tiếng nước nhỏ giọt đứt quãng, hơi nóng mờ mịt, trong màn đêm tĩnh mịch càng khiến mọi thứ thêm yên ắng.
Khi Diệp Thanh Vãn quay người lại thì lập tức sững sờ.
Nam nhân đứng trước mặt nàng, toàn thân trần trụi, để mặc nàng đánh giá. Gương mặt tái nhợt còn vương vài vệt máu, làn da trắng lạnh, đôi mắt phượng màu lưu ly vừa thuần khiết như hài đồng, lại vừa ẩn chứa sát khí u ám nhất.
Diệp Thanh Vãn chỉ cảm thấy trong đời mình chưa từng gặp qua ai có dung mạo xuất chúng như y, dù hiện tại y vẫn còn chật vật, thân hình gầy gò.
Khuôn mặt ấy yêu mị mà lạnh lẽo, đôi mắt màu nhạt tựa như yêu ma bước ra từ bức họa da người.
Tựa như là đúng như những gì y tưởng tượng, nhưng lại có chút gì đó không giống.
Nàng thật sự đang giúp y xử lý vết thương...
Hiên Viên Mặc ngơ ngẩn, mặc nàng sắp xếp, trông ngoan ngoãn một cách lạ kỳ.
Thế nhưng nhìn thấy thương tích trên người y, hàng mày của Diệp Thanh Vãn đã nhíu chặt lại. Thương thế trên thân nam nhân này rất nhiều, nông sâu đan xen, còn phức tạp hơn cả vết thương trên người Vân Vãn Ca.
Không biết đã bận rộn bao lâu, Diệp Thanh Vãn mới dùng vải sạch cẩn thận băng bó xong những vết thương nghiêm trọng trên thân y.
“Đứng dậy, để ta xem vết thương nơi thắt lưng.” Nàng thản nhiên cất lời.
Hiên Viên Mặc chậm rãi mở mắt, mồ hôi trên trán đã lăn dài theo gò má, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, không còn chút huyết sắc.
Diệp Thanh Vãn khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống ghế, tiếp tục xử lý vết thương mới trên lưng y - thứ được Hiên Viên Phong “ban tặng” vào ban ngày.
Có lẽ vì chạm đến chỗ đau, Hiên Viên Mặc khẽ rên một tiếng, gân xanh nơi cổ cũng nổi hẳn lên.
Diệp Thanh Vãn nhíu mày, dịu giọng nói: “Sắp xong rồi, cố nhẫn một chút.”
Ánh mắt Hiên Viên Mặc rơi trên thân nữ tử trước mặt, không hiểu sao trái tim đầy sát khí của y lại bình ổn xuống.
Lúc này, chiếc cổ trắng muốt của nàng phơi bày ngay trước mắt y, dường như chỉ cần y vươn tay là có thể dễ dàng bẻ gãy.
Hiên Viên Mặc lặng lẽ thu lại ánh nhìn, cụp mắt xuống, không nhìn nữa.
Một lúc sau, Diệp Thanh Vãn đã băng xong vết thương nơi thắt lưng cho y, liền nhìn y nói: “Đây là thuốc trị thương, vết mới dùng lọ này, chỗ bầm tím và sưng thì dùng lọ kia, lọ này thì uống. Nhớ kỹ chưa?”
Ngay khi Diệp Thanh Vãn tưởng rằng y sẽ không trả lời, thì y lại nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Diệp Thanh Vãn mỉm cười nhạt, khẽ nói: “Ngoan.”
Hiên Viên Mặc hơi ngẩn người, đôi mắt lưu ly nhìn nàng chăm chú, nhưng không nói gì.
“Bên kia có nước ấm, ngươi đi tắm rửa sạch sẽ đi.” Diệp Thanh Vãn dịu giọng nói, đột nhiên cảm thấy mình thật hiếm khi có thể nhẫn nại đến thế.
Có lẽ là bởi nàng hiểu được giá trị của y, có lẽ là vì y cũng chịu đựng những đau đớn như nàng, hoặc cũng có thể… là vì đôi mắt ấy - rõ ràng tràn đầy sát ý, nhưng lại trong trẻo đến lạ thường.
Diệp Thanh Vãn bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, không khỏi lại nghĩ đến Nam Chiêu.
Liệu bọn họ có vì đã tàn sát biết bao sinh mạng vô tội mà cảm thấy bất an?
Ánh mắt Hiên Viên Mặc dừng lại trên bóng lưng của nàng. Thân ảnh mảnh mai kia như đang đè nén một mối hận thấu xương, những điên cuồng cùng bất cam gần kề tuyệt vọng, bởi vì quá mức đau đớn mà lại tĩnh lặng đến dị thường.
Hiên Viên Mặc thu hồi ánh nhìn, bắt đầu nghiêm túc tắm rửa.
Trong phòng vang lên tiếng nước nhỏ giọt đứt quãng, hơi nóng mờ mịt, trong màn đêm tĩnh mịch càng khiến mọi thứ thêm yên ắng.
Khi Diệp Thanh Vãn quay người lại thì lập tức sững sờ.
Nam nhân đứng trước mặt nàng, toàn thân trần trụi, để mặc nàng đánh giá. Gương mặt tái nhợt còn vương vài vệt máu, làn da trắng lạnh, đôi mắt phượng màu lưu ly vừa thuần khiết như hài đồng, lại vừa ẩn chứa sát khí u ám nhất.
Diệp Thanh Vãn chỉ cảm thấy trong đời mình chưa từng gặp qua ai có dung mạo xuất chúng như y, dù hiện tại y vẫn còn chật vật, thân hình gầy gò.
Khuôn mặt ấy yêu mị mà lạnh lẽo, đôi mắt màu nhạt tựa như yêu ma bước ra từ bức họa da người.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
