0 chữ
Chương 32
Chương 32: Ngươi là ai
Khi nhắc đến Cửu điện hạ, cung nữ làm tạp vụ ấy ngẩn ra một lúc, như thể đã rất lâu rồi không nghe thấy ai gọi danh xưng này.
Sau đó, nàng ta thở dài, nói: “Ngài ấy cũng là một kẻ đáng thương. Ở trong cung mà địa vị còn chẳng bằng chúng ta. Bình thường nếu chủ tử nào tâm trạng không tốt thì sẽ trút giận lên người ngài… thậm chí đến cả đám nô tài cũng dám giẫm lên đầu ngài ấy mà đi...”
Nữ cung nhân vừa nói vừa thở dài, trong giọng mang theo vài phần thương hại.
Lúc ấy, vừa dọn dẹp đồ đạc, Diệp Thanh Vãn vừa lạnh nhạt cất tiếng: “Sao những người đó dám làm vậy chứ?”
Cung nữ kia lại thở dài, hạ giọng nói: “Bệ hạ chán ghét ngài ấy, bọn hạ nhân tự nhiên biết chèn ép kẻ thấp để nâng người cao. Huống hồ bao năm qua, bệ hạ chẳng ngó ngàng gì tới, cũng chẳng có ai che chở cho ngài ấy, vậy nên đám người trong cung mới ngày càng to gan hơn.”
Nói đến đây, cung nữ ấy không nói tiếp nữa, vẻ mặt dường như có điều khó nói thành lời.
Diệp Thanh Vãn cũng không hỏi thêm, chỉ là trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đôi mắt màu lưu ly kia, trong suốt thanh tịnh, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Nàng làm việc rất nhanh, lại vì hôm nay đến trễ nên chẳng bao lâu sau, việc trong bếp đã xong xuôi.
“Ma ma, ta đi trước đây. Nếu có việc gì, người cứ gọi ta.”
Diệp Thanh Vãn buông tay áo xuống, che đi vết sẹo trên cánh tay.
Ma ma quản sự liếc mắt nhìn nàng, rồi ném cho nàng một chiếc chìa khóa: “Sau này nếu có việc gì cần, tự đến mà lấy.”
Diệp Thanh Vãn khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bà ta đã quay đi, rõ ràng không còn hứng thú để ý đến nàng nữa.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, rồi dịu giọng nói: “Đa tạ.”
Sau đó, nàng xoay người rời khỏi.
Thời gian qua, ngày nào nàng cũng đến giúp việc trong bếp. Thỉnh thoảng ma ma quản sự này cũng cho nàng chút đồ ăn, nhưng nàng chưa từng nhận lấy. Tuy vậy, khi lấy cơm, người trong bếp vẫn thường cố ý thêm mấy miếng thịt vào bát của nàng, sự thiên vị lộ rõ.
Đến tối, khi mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ, Diệp Thanh Vãn mang theo chìa khóa đến nhà bếp, nấu hai quả trứng, một bát cháo trắng và một đĩa đồ muối nhỏ, sau đó rời khỏi tĩnh An cục.
Trời đêm đã tối đen, hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn có không ít cung nhân bận rộn đi lại.
Diệp Thanh Vãn bước đi rất chậm, suốt dọc đường luôn suy nghĩ về người đàn ông mà nàng đã gặp hôm nay.
Chủ nhân của cơ thể này - Vân Uyển Ca - hoàn toàn không có ký ức gì về chốn hậu cung, nên Diệp Thanh Vãn cũng chẳng biết gì về Cửu điện hạ.
Nàng đi rất lâu, mãi cho đến khi dừng lại trước một sân viện tồi tàn.
Tấm biển treo trước cổng đã bị gió mưa làm bạc màu, lúc này lủng lẳng một bên, sắp rơi xuống.
Mạng nhện và bụi bặm phủ đầy, che mất tên viện, chỉ còn lờ mờ thấy chữ cuối cùng là “viện”.
Diệp Thanh Vãn khẽ đẩy cửa, “kẹt” một tiếng chói tai vang lên.
Sân viện bên trong hoang vắng, không thấy lấy một bóng người. Ngay cả song cửa sổ của căn phòng duy nhất cũng đã mục nát, để mặc gió lạnh lùa vào giữa đêm.
Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, nàng đi vào căn phòng duy nhất còn tạm gọi là nguyên vẹn.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ngay khoảnh khắc ấy...
Một bàn tay thô ráp đã bóp chặt lấy cổ nàng, cơn đau nhói lan ra khắp nơi khiến nàng nghẹt thở ngay lập tức.
Trong bóng tối mờ mịt, một thân ảnh dính đầy máu từ sau cánh cửa bước ra, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Hiên Viên Dạ nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vãn, giọng khàn đặc: “Ngươi là ai?”
Diệp Thanh Vãn không giãy dụa, chỉ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt của y.
Trong màn đêm, nàng thấy rõ đôi mắt lưu ly ấy đầy rẫy sát khí.
Sau đó, nàng ta thở dài, nói: “Ngài ấy cũng là một kẻ đáng thương. Ở trong cung mà địa vị còn chẳng bằng chúng ta. Bình thường nếu chủ tử nào tâm trạng không tốt thì sẽ trút giận lên người ngài… thậm chí đến cả đám nô tài cũng dám giẫm lên đầu ngài ấy mà đi...”
Nữ cung nhân vừa nói vừa thở dài, trong giọng mang theo vài phần thương hại.
Lúc ấy, vừa dọn dẹp đồ đạc, Diệp Thanh Vãn vừa lạnh nhạt cất tiếng: “Sao những người đó dám làm vậy chứ?”
Cung nữ kia lại thở dài, hạ giọng nói: “Bệ hạ chán ghét ngài ấy, bọn hạ nhân tự nhiên biết chèn ép kẻ thấp để nâng người cao. Huống hồ bao năm qua, bệ hạ chẳng ngó ngàng gì tới, cũng chẳng có ai che chở cho ngài ấy, vậy nên đám người trong cung mới ngày càng to gan hơn.”
Diệp Thanh Vãn cũng không hỏi thêm, chỉ là trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đôi mắt màu lưu ly kia, trong suốt thanh tịnh, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Nàng làm việc rất nhanh, lại vì hôm nay đến trễ nên chẳng bao lâu sau, việc trong bếp đã xong xuôi.
“Ma ma, ta đi trước đây. Nếu có việc gì, người cứ gọi ta.”
Diệp Thanh Vãn buông tay áo xuống, che đi vết sẹo trên cánh tay.
Ma ma quản sự liếc mắt nhìn nàng, rồi ném cho nàng một chiếc chìa khóa: “Sau này nếu có việc gì cần, tự đến mà lấy.”
Diệp Thanh Vãn khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bà ta đã quay đi, rõ ràng không còn hứng thú để ý đến nàng nữa.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, rồi dịu giọng nói: “Đa tạ.”
Thời gian qua, ngày nào nàng cũng đến giúp việc trong bếp. Thỉnh thoảng ma ma quản sự này cũng cho nàng chút đồ ăn, nhưng nàng chưa từng nhận lấy. Tuy vậy, khi lấy cơm, người trong bếp vẫn thường cố ý thêm mấy miếng thịt vào bát của nàng, sự thiên vị lộ rõ.
Đến tối, khi mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ, Diệp Thanh Vãn mang theo chìa khóa đến nhà bếp, nấu hai quả trứng, một bát cháo trắng và một đĩa đồ muối nhỏ, sau đó rời khỏi tĩnh An cục.
Trời đêm đã tối đen, hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn có không ít cung nhân bận rộn đi lại.
Diệp Thanh Vãn bước đi rất chậm, suốt dọc đường luôn suy nghĩ về người đàn ông mà nàng đã gặp hôm nay.
Chủ nhân của cơ thể này - Vân Uyển Ca - hoàn toàn không có ký ức gì về chốn hậu cung, nên Diệp Thanh Vãn cũng chẳng biết gì về Cửu điện hạ.
Tấm biển treo trước cổng đã bị gió mưa làm bạc màu, lúc này lủng lẳng một bên, sắp rơi xuống.
Mạng nhện và bụi bặm phủ đầy, che mất tên viện, chỉ còn lờ mờ thấy chữ cuối cùng là “viện”.
Diệp Thanh Vãn khẽ đẩy cửa, “kẹt” một tiếng chói tai vang lên.
Sân viện bên trong hoang vắng, không thấy lấy một bóng người. Ngay cả song cửa sổ của căn phòng duy nhất cũng đã mục nát, để mặc gió lạnh lùa vào giữa đêm.
Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, nàng đi vào căn phòng duy nhất còn tạm gọi là nguyên vẹn.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ngay khoảnh khắc ấy...
Một bàn tay thô ráp đã bóp chặt lấy cổ nàng, cơn đau nhói lan ra khắp nơi khiến nàng nghẹt thở ngay lập tức.
Trong bóng tối mờ mịt, một thân ảnh dính đầy máu từ sau cánh cửa bước ra, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Hiên Viên Dạ nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vãn, giọng khàn đặc: “Ngươi là ai?”
Diệp Thanh Vãn không giãy dụa, chỉ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt của y.
Trong màn đêm, nàng thấy rõ đôi mắt lưu ly ấy đầy rẫy sát khí.
1
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
