TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Cửu điện hạ

Xung quanh lại vang lên một trận cười, rồi có người xu nịnh nói: “Có thể làm chó của điện hạ, đó cũng là phúc phận tu mấy đời của hắn ta, trên đời này không biết có bao nhiêu người mong muốn được phục vụ ngài…”

Hiên Viên Phong còn nhỏ tuổi, được tâng bốc nên tâm trạng khá tốt.

Hắn ta ngồi xổm xuống, đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy cằm người đàn ông dưới đất, cười lạnh: “Chậc, thật là đáng thương, không biết đã bao nhiêu ngày chưa được ăn cơm rồi?”

Người đàn ông dưới đất tóc tai rối bù, toàn thân đầy máu, làn da trắng bệch xen lẫn các mảng bầm tím, nứt nẻ vì lạnh, trông chẳng khác gì một cái lò nhuộm, thảm hại đến mức không nỡ nhìn.

Từ xa, Diệp Thanh Vãn nhìn tới, không thấy rõ dung mạo y, nhưng ánh mắt lại vô tình chạm phải ánh mắt kia, trong lòng không khỏi sững sờ.

Xuyên qua lớp tóc rối, đôi mắt màu lưu ly ấy gần như trong suốt, sạch sẽ như một viên ngọc lưu ly được mài bóng, nhưng cũng lạnh lẽo, thờ ơ, không chút cảm xúc.

“Ta nhớ hôm nay A Phúc không ăn nhiều lắm, đi, mang phần còn lại của A Phúc cho Cửu ca của ta đi.” Hiên Viên Phong nói với tiểu thái giám bên cạnh.

“Vâng.” Không bao lâu sau, tiểu thái giám liền bê một chậu đồ ăn đến ném trước mặt người đàn ông, cười nói: “A Phúc là con chó của quý phi nương nương, quý lắm đó. Cửu điện hạ cứ yên tâm mà ăn, những thứ này đều là đồ ăn ngon cả…”

Lông mày Diệp Thanh Vãn hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên âm trầm.

Hoàng cung quả thực là nơi ăn thịt người, chỉ là một đứa trẻ con, vậy mà đã độc ác đến thế.

“Cửu ca, đây là tấm lòng của đệ, Cửu ca tuyệt đối không được từ chối đấy nhé.” Hiên Viên Phong cười nói, mang theo cảm giác vô cùng đắc ý.

Người đàn ông nằm rạp trên đất vẫn không nhúc nhích, vết máu trên người dính vào quần áo bẩn thỉu, đỏ thẫm đến chói mắt.

Thấy y không phản ứng, Hiên Viên Phong giận dữ đá mạnh một cú vào hông y: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi nghe không hiểu à?!”

Người đàn ông bị đá văng ra, phần hông va mạnh vào một hòn đá sắc nhọn, lập tức rách ra một lỗ máu to và ghê rợn.

Đúng lúc đó, một tiểu thái giám thở hổn hển chạy đến, gấp gáp nói: “Điện hạ… điện hạ… yến tiệc sắp bắt đầu rồi, quý phi nương nương gọi ngài mau qua đó.”

Hiên Viên Phong chưa hết giận, lại đá thêm mấy cú nữa vào người dưới đất mới hả giận: “Ta ban cho ngươi ăn mà ngươi dám không ăn, ngươi chờ đó cho ta!”

Có vẻ như trút giận đủ rồi, Hiên Viên Phong đắc ý rời đi trong sự vây quanh của mọi người.

Diệp Thanh Vãn chờ rất lâu, người đàn ông dưới đất mới từ từ nhúc nhích, cố gắng bò dậy.

Ánh mắt Hiên Viên Mặc rơi vào cái chậu thức ăn không xa, nhìn thấy đống xương bên trong, trong mắt hiện lên vẻ giằng xé.

Một lúc sau, y mới khó khăn rời mắt, chống người đứng dậy, lê bước chậm rãi quay về.

Ánh mắt Diệp Thanh Vãn vẫn luôn dõi theo y. Y bước đi loạng choạng, mỗi bước đi đều để lại vệt máu nhỏ rơi tí tách xuống đất.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh, quần áo y mỏng manh rách nát, giữa hoàng cung nguy nga xa hoa lại càng trở nên châm biếm.

Cho đến khi bóng lưng y khuất khỏi tầm nhìn, Diệp Thanh Vãn mới đứng dậy quay về Tĩnh An cục.

Về đến Tĩnh An cục, Diệp Thanh Vãn liền đến hậu trù, giúp dọn dẹp và rửa chén như thường lệ.

Quản sự vẫn ngồi trước cửa xỉa răng, liếc nàng một cái rồi cũng mặc kệ.

“Thanh Vãn đến rồi à, hôm nay hình như đến muộn hơn mọi khi.” Một cung nữ làm việc nặng cười nói với nàng, hiển nhiên là đã quen biết từ lâu.

Diệp Thanh Vãn dịu dàng đáp: “Giúp Triệu ma ma làm chút việc, trên đường về… gặp Thập Nhị điện hạ và Cửu điện hạ…”

Cung nữ đó ngẩn ra mấy giây, rồi hạ thấp giọng cảnh báo: “Thập Nhị điện hạ tính tình rất xấu, sau này muội nên cẩn thận thì hơn.”

Diệp Thanh Vãn khẽ mỉm cười, vô tình dò hỏi: “Vậy còn Cửu điện hạ thì sao?”

1

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.