0 chữ
Chương 24
Chương 24
Đến quầy quà vặt trước quán trái cây, Tống Oanh Thời thở hổn hển dừng lại, quen thuộc bắt chuyện vài câu với bà chủ rồi chọn một túi quýt.
Sau gần hai tiếng đồng hồ, Tống Oanh Thời dẫn Hoài Nhứ trở lại đại sảnh tầng một ký túc xá.
Cô đi rửa tay rồi quay lại ngồi xuống bậc thang.
Mặc kệ Hoài Nhứ đứng hay ngồi, Tống Oanh Thời lấy một quả quýt tròn vo ra bóc.
Hương quýt chua ngọt thoang thoảng lan tỏa từ đầu ngón tay cô, Hoài Nhứ nhìn không chớp mắt.
Bàn tay Tống Oanh Thời thật sự rất đẹp, nhỏ nhắn thon dài với những đốt xương rõ ràng, mang một vẻ mạnh mẽ độc đáo.
Vỏ quýt màu cam vàng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, Tống Oanh Thời bóc vỏ tỉ mỉ, cẩn thận như đang gọt một bông hoa.
Những cánh hoa quýt bung ra rồi rơi xuống, để lộ những múi quýt mọng nước, căng tròn.
Tống Oanh Thời không vội tách múi, mà bẻ vỏ quýt xuống, vùi mũi vào hít hà thật sâu.
Hoài Nhứ đứng bên cạnh nhìn cô, thấy Tống Oanh Thời hít lấy hít để, mặt cậu rạng rỡ, liền hỏi:
"Cậu thích mùi này à?"
Tống Oanh Thời ngẩng đầu, đưa vỏ quýt cho Hoài Nhứ: "Cậu ngửi thử xem."
Hoài Nhứ nhận lấy, ngửi một chút.
Tống Oanh Thời nói: "Vỏ quýt ngày mưa thơm nhất, rất dịu, không bị gắt."
Hoài Nhứ ngửi thì thấy cũng vậy thôi.
Cô trả vỏ quýt lại cho Tống Oanh Thời.
Tống Oanh Thời không ngửi nữa, bỏ vỏ quýt vào lại túi nilon, rồi giơ hộp đựng dùng một lần lên, ý bảo Hoài Nhứ:
"Ăn quýt nha."
Cái hộp này là Tống Oanh Thời xin bà chủ, về khoản quen biết và giao tiếp, Hoài Nhứ phải nể Tống Oanh Thời mấy phần.
Lúc này Tống Oanh Thời đưa quýt cho cô, Hoài Nhứ không muốn ăn, từ chối:
"Cậu ăn đi."
Tống Oanh Thời chớp chớp mắt: "Tôi chỉ thích bóc thôi, không thích ăn."
"..."
Hiểu ra ăn quýt cũng là một phần "công việc" hôm nay, Hoài Nhứ ngồi xuống cạnh Tống Oanh Thời, cầm lấy một múi.
Ánh trăng đã bị mây đen che khuất, may mà có gió, đêm mưa này cũng không quá khó chịu.
Ngồi ở bậc thang, hương cỏ xanh, đất ẩm và mưa hòa quyện ập vào mặt.
Tống Oanh Thời thích thú bóc quýt, cô chỉ lo bóc, mặc kệ ăn, bóc xong lại bỏ vào hộp.
Trong đại sảnh tầng một tĩnh lặng, ngoài tiếng mưa tí tách, chỉ có tiếng vỏ quýt bị xé ra.
Như xé toạc lớp vỏ giòn tan mềm nhũn, một tay ướŧ áŧ hương thơm.
Bóc được chừng bốn năm quả thì có mấy bạn thực tập sinh từ bên ngoài trở về, thấy hai người họ thì dừng lại, tò mò hỏi:
"Hai cậu làm gì đấy?"
Tống Oanh Thời cười nói: "Ở đây hóng gió."
Cô giơ hộp quýt lên: "Ăn quýt không?"
Mấy bạn này là người của lớp ba, không tiếp xúc nhiều với Tống Oanh Thời.
Thấy Tống Oanh Thời tươi cười rạng rỡ, hào phóng, họ nhìn nhau, ngại từ chối, mỗi người cầm một múi đã bóc sẵn.
Trước khi đi, người hoạt bát nhất quay đầu lại nói: "Lúc nào rảnh qua phòng 304 bọn mình chơi nhé."
"Được thôi."
Tống Oanh Thời đáp lời rồi cúi đầu, liền thấy "công cụ" ăn quýt của mình đứng lên, bộ dạng chuẩn bị bỏ đi.
"Cậu..."
Thần sắc Hoài Nhứ nhàn nhạt: "Không ăn nổi."
?
Tống Oanh Thời đâu có ngốc, chống cằm trêu chọc: "Cậu còn biết giữ đồ ăn đấy à?"
Hoài Nhứ không để ý đến cô, xoay người muốn đi.
Thấy Hoài Nhứ bị chọc giận bỏ đi, mà nhiệm vụ tạm thời còn chưa hoàn thành, Tống Oanh Thời lập tức bịa lý do dỗ người:
"Tôi không phải sợ cậu ăn nhiều quýt bị nóng trong người sao, bỏ lại thì phí."
Lý do này có hơi gượng ép, Tống Oanh Thời không cho Hoài Nhứ kịp phản ứng, vội vàng thu dọn đồ đạc, xách lên rồi đứng dậy:
"Đi thôi, chúng ta mang về cho Đào Khâm với mấy bạn kia ăn."
Hoài Nhứ vừa định nói gì đó thì một bàn tay nắm lấy tay cô.
Cô ngẩn người một thoáng, bàn tay kia đã nhanh chóng rút về, chỉ để lại túi nilon trong tay cô.
?
Tống Oanh Thời mừng thầm, cười tủm tỉm.
Hoài Nhứ xách túi, vừa quay đầu lại đã thấy ngay vẻ mặt đắc ý của cô.
Trong khoảnh khắc, Hoài Nhứ cảm thấy Tống Oanh Thời giống như một con vật nhỏ thông minh, hiểu chuyện.
Cô chẳng cần nói gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt linh động, xinh đẹp kia là có thể hiểu cô muốn biểu đạt điều gì, chẳng nỡ trách mắng.
Tựa như lúc này, Tống Oanh Thời chớp chớp đôi mắt hạnh, làm vẻ đáng thương:
"Bóc quýt đau tay quá."
Hoài Nhứ nhìn chiếc túi trong tay, đáp: "Vậy à."
Tống Oanh Thời gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hoài Nhứ bỗng nhiên cười dịu dàng, nhưng lại lạnh lùng nói:
"Sau này tôi bóc cho, cậu đừng có mà đυ.ng vào quýt nữa."
"?"
Tống Oanh Thời mếu máo, cô biết ngay Hoài Nhứ càng cười tươi thì càng chẳng có chuyện tốt.
Cô không nói hai lời, vội vàng đổi giọng:
"Thật ra tôi rất kiên cường, không cần cậu chiều đâu, trả túi cho tôi đi."
Tống Oanh Thời định vươn tay giật lấy túi quýt.
Cô sợ Hoài Nhứ thừa lúc cô không để ý mà lén lột cho cô ăn mất.
Không thể không phòng bị.
Hoài Nhứ tránh tay cô, không cho cô chạm vào.
Tống Oanh Thời chơi trò này đến nghiện, lúc lên lầu cũng thỉnh thoảng vươn tay ra chộp lấy.
Cuối cùng, có một lần Hoài Nhứ không chịu nổi cái kiểu hành xử ấu trĩ như học sinh tiểu học này nữa, bèn túm lấy tay cô: "Cậu yên tĩnh chút đi."
Tống Oanh Thời chớp mắt nhìn cô, rồi cười.Cô khúc khích gọi: "Hoài Nhứ."
Hoài Nhứ có chút bực bội, không biết nên nói gì, chỉ nhìn thẳng phía trước, không nhìn Tống Oanh Thời:
"Cậu lại muốn làm gì nữa?"
Tống Oanh Thời đột nhiên xích lại gần, đôi mắt hạnh long lanh, ghé sát vào trước mắt cô, cười:
"Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nắm tay tôi đó."
Hương quýt thoang thoảng, nhẹ nhàng lan tỏa.
Sau gần hai tiếng đồng hồ, Tống Oanh Thời dẫn Hoài Nhứ trở lại đại sảnh tầng một ký túc xá.
Cô đi rửa tay rồi quay lại ngồi xuống bậc thang.
Mặc kệ Hoài Nhứ đứng hay ngồi, Tống Oanh Thời lấy một quả quýt tròn vo ra bóc.
Hương quýt chua ngọt thoang thoảng lan tỏa từ đầu ngón tay cô, Hoài Nhứ nhìn không chớp mắt.
Bàn tay Tống Oanh Thời thật sự rất đẹp, nhỏ nhắn thon dài với những đốt xương rõ ràng, mang một vẻ mạnh mẽ độc đáo.
Vỏ quýt màu cam vàng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, Tống Oanh Thời bóc vỏ tỉ mỉ, cẩn thận như đang gọt một bông hoa.
Những cánh hoa quýt bung ra rồi rơi xuống, để lộ những múi quýt mọng nước, căng tròn.
Hoài Nhứ đứng bên cạnh nhìn cô, thấy Tống Oanh Thời hít lấy hít để, mặt cậu rạng rỡ, liền hỏi:
"Cậu thích mùi này à?"
Tống Oanh Thời ngẩng đầu, đưa vỏ quýt cho Hoài Nhứ: "Cậu ngửi thử xem."
Hoài Nhứ nhận lấy, ngửi một chút.
Tống Oanh Thời nói: "Vỏ quýt ngày mưa thơm nhất, rất dịu, không bị gắt."
Hoài Nhứ ngửi thì thấy cũng vậy thôi.
Cô trả vỏ quýt lại cho Tống Oanh Thời.
Tống Oanh Thời không ngửi nữa, bỏ vỏ quýt vào lại túi nilon, rồi giơ hộp đựng dùng một lần lên, ý bảo Hoài Nhứ:
"Ăn quýt nha."
Cái hộp này là Tống Oanh Thời xin bà chủ, về khoản quen biết và giao tiếp, Hoài Nhứ phải nể Tống Oanh Thời mấy phần.
Lúc này Tống Oanh Thời đưa quýt cho cô, Hoài Nhứ không muốn ăn, từ chối:
Tống Oanh Thời chớp chớp mắt: "Tôi chỉ thích bóc thôi, không thích ăn."
"..."
Hiểu ra ăn quýt cũng là một phần "công việc" hôm nay, Hoài Nhứ ngồi xuống cạnh Tống Oanh Thời, cầm lấy một múi.
Ánh trăng đã bị mây đen che khuất, may mà có gió, đêm mưa này cũng không quá khó chịu.
Ngồi ở bậc thang, hương cỏ xanh, đất ẩm và mưa hòa quyện ập vào mặt.
Tống Oanh Thời thích thú bóc quýt, cô chỉ lo bóc, mặc kệ ăn, bóc xong lại bỏ vào hộp.
Trong đại sảnh tầng một tĩnh lặng, ngoài tiếng mưa tí tách, chỉ có tiếng vỏ quýt bị xé ra.
Như xé toạc lớp vỏ giòn tan mềm nhũn, một tay ướŧ áŧ hương thơm.
Bóc được chừng bốn năm quả thì có mấy bạn thực tập sinh từ bên ngoài trở về, thấy hai người họ thì dừng lại, tò mò hỏi:
"Hai cậu làm gì đấy?"
Tống Oanh Thời cười nói: "Ở đây hóng gió."
Mấy bạn này là người của lớp ba, không tiếp xúc nhiều với Tống Oanh Thời.
Thấy Tống Oanh Thời tươi cười rạng rỡ, hào phóng, họ nhìn nhau, ngại từ chối, mỗi người cầm một múi đã bóc sẵn.
Trước khi đi, người hoạt bát nhất quay đầu lại nói: "Lúc nào rảnh qua phòng 304 bọn mình chơi nhé."
"Được thôi."
Tống Oanh Thời đáp lời rồi cúi đầu, liền thấy "công cụ" ăn quýt của mình đứng lên, bộ dạng chuẩn bị bỏ đi.
"Cậu..."
Thần sắc Hoài Nhứ nhàn nhạt: "Không ăn nổi."
?
Tống Oanh Thời đâu có ngốc, chống cằm trêu chọc: "Cậu còn biết giữ đồ ăn đấy à?"
Hoài Nhứ không để ý đến cô, xoay người muốn đi.
Thấy Hoài Nhứ bị chọc giận bỏ đi, mà nhiệm vụ tạm thời còn chưa hoàn thành, Tống Oanh Thời lập tức bịa lý do dỗ người:
"Tôi không phải sợ cậu ăn nhiều quýt bị nóng trong người sao, bỏ lại thì phí."
Lý do này có hơi gượng ép, Tống Oanh Thời không cho Hoài Nhứ kịp phản ứng, vội vàng thu dọn đồ đạc, xách lên rồi đứng dậy:
"Đi thôi, chúng ta mang về cho Đào Khâm với mấy bạn kia ăn."
Hoài Nhứ vừa định nói gì đó thì một bàn tay nắm lấy tay cô.
Cô ngẩn người một thoáng, bàn tay kia đã nhanh chóng rút về, chỉ để lại túi nilon trong tay cô.
?
Tống Oanh Thời mừng thầm, cười tủm tỉm.
Hoài Nhứ xách túi, vừa quay đầu lại đã thấy ngay vẻ mặt đắc ý của cô.
Trong khoảnh khắc, Hoài Nhứ cảm thấy Tống Oanh Thời giống như một con vật nhỏ thông minh, hiểu chuyện.
Cô chẳng cần nói gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt linh động, xinh đẹp kia là có thể hiểu cô muốn biểu đạt điều gì, chẳng nỡ trách mắng.
Tựa như lúc này, Tống Oanh Thời chớp chớp đôi mắt hạnh, làm vẻ đáng thương:
"Bóc quýt đau tay quá."
Hoài Nhứ nhìn chiếc túi trong tay, đáp: "Vậy à."
Tống Oanh Thời gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hoài Nhứ bỗng nhiên cười dịu dàng, nhưng lại lạnh lùng nói:
"Sau này tôi bóc cho, cậu đừng có mà đυ.ng vào quýt nữa."
"?"
Tống Oanh Thời mếu máo, cô biết ngay Hoài Nhứ càng cười tươi thì càng chẳng có chuyện tốt.
Cô không nói hai lời, vội vàng đổi giọng:
"Thật ra tôi rất kiên cường, không cần cậu chiều đâu, trả túi cho tôi đi."
Tống Oanh Thời định vươn tay giật lấy túi quýt.
Cô sợ Hoài Nhứ thừa lúc cô không để ý mà lén lột cho cô ăn mất.
Không thể không phòng bị.
Hoài Nhứ tránh tay cô, không cho cô chạm vào.
Tống Oanh Thời chơi trò này đến nghiện, lúc lên lầu cũng thỉnh thoảng vươn tay ra chộp lấy.
Cuối cùng, có một lần Hoài Nhứ không chịu nổi cái kiểu hành xử ấu trĩ như học sinh tiểu học này nữa, bèn túm lấy tay cô: "Cậu yên tĩnh chút đi."
Tống Oanh Thời chớp mắt nhìn cô, rồi cười.Cô khúc khích gọi: "Hoài Nhứ."
Hoài Nhứ có chút bực bội, không biết nên nói gì, chỉ nhìn thẳng phía trước, không nhìn Tống Oanh Thời:
"Cậu lại muốn làm gì nữa?"
Tống Oanh Thời đột nhiên xích lại gần, đôi mắt hạnh long lanh, ghé sát vào trước mắt cô, cười:
"Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nắm tay tôi đó."
Hương quýt thoang thoảng, nhẹ nhàng lan tỏa.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
