0 chữ
Chương 23
Chương 23
Tống Oanh Thời đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên vòi nước và vũng nước đầy ắp.
Nước trong veo, dịu dàng phản chiếu ánh đèn, cái không khí quỷ dị vừa rồi chắc chỉ là do Tống Oanh Thời tự dọa mình thôi.
Tống Oanh Thời vặn vòi nước, vốc đầy nước lạnh hắt lên mặt.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay ướt đẫm, hít sâu một hơi, rồi giơ tay định ném mạnh chiếc dây buộc tóc xuống nước.
Nhưng khi sợi dây sắp chạm mặt nước, Tống Oanh Thời khựng lại.
Cô đang làm cái gì vậy?
Cơn giận dữ và xấu hổ chiếm lấy tâm trí như thủy triều rút lui, Tống Oanh Thời dần bình tĩnh lại.
Cô đã mất kiểm soát.
Tống Oanh Thời ngẩng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Mặt cô lấm tấm những giọt nước, tóc mai ướt sũng, một giọt nước chực rơi khỏi cằm, ánh mắt dao động dữ dội, ngực phập phồng, trông có chút chật vật.
"..."
Tống Oanh Thời nhắm mắt, như khi chuẩn bị thoát vai sau mỗi cảnh quay, cô thuần thục tiến vào trạng thái kiểm soát cảm xúc.
Thoát ly tức thì, phảng phất đứng bên cạnh quan sát kỹ cơ thể, thần thái của mình, cho đến khi cảm xúc dần bình ổn, trở lại là chính cô.
Tống Oanh Thời mở mắt.
Cô lại nhìn kỹ mình trong gương, hơi thở dần trở lại bình thường.
Cô mỉm cười với hình ảnh trong gương, cơ mặt vận động nhịp nhàng, tạo nên một nụ cười ngọt ngào.
Tống Oanh Thời thu hồi nụ cười, rút một tờ khăn giấy trong tầm tay, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên mặt.
-
Hoài Nhứ từ phòng vệ sinh bước ra, tự hỏi Tống Oanh Thời sẽ phản ứng thế nào.
Cô ấy sẽ tức giận mắng mỏ, nổi đóa, hay là vẻ mặt tủi thân hỏi cô vì sao lại làm vậy?
Nhưng Hoài Nhứ không ngờ rằng Tống Oanh Thời lại đi ra với vẻ mặt bình thường như không có gì, còn nũng nịu nói:
"Cậu làm tôi hết hồn."
Tống Oanh Thời đặt chiếc dây buộc tóc đã được gấp gọn gàng lên bàn Hoài Nhứ, rồi ngồi lên bàn, cúi người sát lại gần cô bạn đang ngồi trên ghế, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu không ngắm tôi à?"
Hoài Nhứ nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của cô, nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới đáp:
"Cậu thất vọng lắm hả?"
Tống Oanh Thời gật đầu, hùng hồn nói: "Lưng tôi vẫn xinh mà, cậu không thấy thì tiếc lắm."
Đôi mắt cô trong veo, sạch sẽ và tinh khiết.
Hoài Nhứ nhìn cô một lúc, cong môi nói: "Lần sau nhất định."
Đây là cách nói chuyện cô mới học được từ những trò lố của Tống Oanh Thời.
Như không ngờ Hoài Nhứ lại nói như vậy, Tống Oanh Thời ngớ người, rồi bật cười:
"Cậu học nhanh thật đấy."
Tống Oanh Thời nhìn sắc trời: "Đi thôi, đi chạy đêm với tôi."
Hoài Nhứ nhớ đến lời Lục Tuyết Văn nói trước đó: "Đào Khâm đâu?"
"Cậu biết cả chuyện này cơ à?"
Hoài Nhứ im lặng.
Tống Oanh Thời lộc cộc bước ra ngoài: "Hai người họ đi chơi với nhau rồi, mình đi thôi."
Cái nhiệm vụ giá trị tâm tình 90 kia, Tống Oanh Thời không biết đã hoàn thành từ lúc nào.
Đến khi cô nhìn thấy thông báo hoàn thành, cô chỉ thấy hệ thống ghi lại, giá trị tâm tình của Hoài Nhứ khi nhiệm vụ hoàn thành cao tới 95.
Nghĩ kỹ lại thì cũng có chút kỳ diệu.
Từ khi mấy chữ "giá trị sinh mệnh" xuất hiện trong đầu cô, nó như một cái ung nhọt trong xương, chỉ cần Tống Oanh Thời còn tỉnh táo, cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ biến động nào của nhiệm vụ.
Chỉ có lần này là không thấy.
Như thể muốn nói với Tống Oanh Thời rằng, vào một khoảnh khắc nào đó, Hoài Nhứ đã hoàn toàn, từ trong ra ngoài, kiểm soát cô.
Tống Oanh Thời không muốn nghĩ nhiều nữa, cô chỉ biết nhiệm vụ tính giờ còn thiếu 3 tiếng nữa là kết thúc, hiện tại tuyệt đối không thể buông tha Hoài Nhứ.
Trời đã tối hẳn, vì không có học sinh và giáo viên ở lại, sân vận động không có đèn, chỉ có thể nhờ ánh trăng lờ mờ nhìn thấy những vật ở gần.
Tống Oanh Thời hào hứng lôi kéo Hoài Nhứ khởi động.
Nàng có chút không quen mắt với việc Hoài Nhứ miễn cưỡng làm mấy động tác khởi động. Vậy là, cô túm lấy Hoài Nhứ, bắt bạn làm đủ các động tác khởi động trên đường chạy, rồi mới bắt đầu chạy chậm.
Gió thổi tới mang theo hơi lạnh, khiến Tống Oanh Thời vô cùng thoải mái, như thể cuốn đi hết thảy phiền muộn, lòng cô trở nên trống trải.
Càng chạy, tâm trạng cô càng tốt, Tống Oanh Thời nghiêng đầu nói với Hoài Nhứ: "Cậu cứ duy trì thói quen vận động đi, thân thể sẽ sớm khỏe lên thôi."
Hoài Nhứ chạy không được hứng thú như cô, chỉ đều đều, nghiêm túc khống chế hơi thở, nhẹ nhàng đáp:
"Thân thể tôi không yếu."
"Ừ ừ."
Tống Oanh Thời đáp cho có lệ, rồi đột nhiên phấn chấn:
"Vậy mình chạy đến mười giờ nhé! Hôm nay thời tiết dễ chịu thế này, không chạy bộ thì phí."
Vừa hay chạy đủ ba tiếng đồng hồ, quá hoàn hảo.
"..." Hoài Nhứ nhịn không được nói, "Cậu là quái vật thể lực à?"
Tống Oanh Thời cười: "Coi như là khen đi?"
Hoài Nhứ lạnh mặt: "Chỉ cần không chạy lâu như vậy, cậu nói gì cũng được."
Xem ra Hoài Nhứ thật sự rất ghét vận động.
Chuyện vừa xảy ra, Tống Oanh Thời còn chưa quên hẳn, nên nhất thời ác ý từ trong lòng trỗi dậy.
Hay là mỗi ngày rủ Hoài Nhứ ra ngoài chạy đêm, để cô ấy hiểu thế nào là "tình yêu sâu sắc" của bà chủ.
Nghĩ là vậy, nhưng sau khi chạy được hơn bốn mươi phút, Tống Oanh Thời vẫn là nhượng bộ, cùng Hoài Nhứ dừng lại.
Hai người đi thong thả trên đường chạy, đón gió đêm.
Tống Oanh Thời đổ mồ hôi đầm đìa, vô cùng sảng khoái.
Cô nghiêng đầu nhìn Hoài Nhứ, trán cô ấy cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng khí chất vẫn vậy, ngay cả như thế, trông cô ấy vẫn giống như giọt sương đọng trên mặt kính trong suốt, toát lên vẻ lạnh lùng.
Ngắm mỹ nhân, lòng vui phơi phới, khiến người ta khó lòng giữ được vẻ tức giận.
Hơn nữa, sau khi giải phóng thể lực bằng việc chạy bộ, chút bận tâm cuối cùng của Tống Oanh Thời cũng dần tan biến.
Chẳng qua là bị tiểu quỷ trêu chọc một chút thôi mà, có gì to tát.
Với lại, Hoài Nhứ căn bản không ghét cô, đứa nhỏ này bản chất vẫn tốt.
Cô là người trưởng thành hai mươi tư tuổi, so đo với Hoài Nhứ làm gì.
Nói cho cùng, cô đã có được giá trị sinh mệnh rồi, còn so đo những chuyện nhỏ nhặt này, thật sự không cần thiết.
Tống lão bản rộng lượng quyết định, chuyện này coi như hoàn toàn bỏ qua.
Hoài Nhứ thấy Tống Oanh Thời cứ nhìn chằm chằm mình đánh giá, trong bóng đêm, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Tống Oanh Thời.
"Sao thế?" Cô mở miệng hỏi.
Tống Oanh Thời lắc đầu, đang định nói gì đó, bỗng nhiên sờ sờ mặt.
"Hả?"
Tống Oanh Thời nhón chân, giơ tay lên, xòe lòng bàn tay, như thể muốn hái ánh trăng:
"Hình như trời mưa?"
Hoài Nhứ cũng ngước nhìn lên trời.
Một giọt mưa nhỏ rơi xuống mí mắt cô, lạnh buốt.
"Ừ, về thôi."
Tống Oanh Thời gật đầu, rồi lại hồ nghi nói: "Có phải tại cậu không muốn chạy bộ nên mới bảo về không?"
Hoài Nhứ trấn định đáp: "Trời mưa, không chạy được."
Tống Oanh Thời có chút buồn cười.
Hoài Nhứ nhíu mày, có chút không tự nhiên dời ánh mắt: "Tôi..."
Cô vừa mở miệng, Tống Oanh Thời đã nắm lấy tay cô, kéo bạn chạy về phía ký túc xá.
Trong lúc chạy vội, chẳng cần nghĩ gì cả, chỉ có tiếng hít thở của cả hai hòa lẫn vào nhau.
Bên tai Hoài Nhứ là tiếng gió, trên trán mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lần đầu tiên cô biết, thì ra thân thể có thể uyển chuyển nhẹ nhàng đến vậy.
Mọi thứ bị gió thổi đến rối bời, hai hàng cây bên đường xào xạc rung động.
Mưa đánh vào lá cây rồi trượt xuống, cô lại như hạt bụi bị gió cuốn lên, không chịu rơi xuống, mà bay lên cao hơn.
2 thiếu niên chẳng hề sợ mưa gió, mỗi bước chân đều tung bọt nước li ti. Trên đầu là tầng mây cao vời vợi, bên cạnh là tiếng gió gào thét.
Ánh đèn đường nhòe nhoẹt hai bên, tan vào màn mưa, đuổi theo phía sau lưng họ. Còn họ thì cứ thế đạp gió mà chạy về phía trước.
Mọi ưu sầu phiền não không thuộc về lứa tuổi này, đều lặng lẽ bị gió cuốn đi mất.
Nước trong veo, dịu dàng phản chiếu ánh đèn, cái không khí quỷ dị vừa rồi chắc chỉ là do Tống Oanh Thời tự dọa mình thôi.
Tống Oanh Thời vặn vòi nước, vốc đầy nước lạnh hắt lên mặt.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay ướt đẫm, hít sâu một hơi, rồi giơ tay định ném mạnh chiếc dây buộc tóc xuống nước.
Nhưng khi sợi dây sắp chạm mặt nước, Tống Oanh Thời khựng lại.
Cô đang làm cái gì vậy?
Cơn giận dữ và xấu hổ chiếm lấy tâm trí như thủy triều rút lui, Tống Oanh Thời dần bình tĩnh lại.
Cô đã mất kiểm soát.
Tống Oanh Thời ngẩng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Mặt cô lấm tấm những giọt nước, tóc mai ướt sũng, một giọt nước chực rơi khỏi cằm, ánh mắt dao động dữ dội, ngực phập phồng, trông có chút chật vật.
Tống Oanh Thời nhắm mắt, như khi chuẩn bị thoát vai sau mỗi cảnh quay, cô thuần thục tiến vào trạng thái kiểm soát cảm xúc.
Thoát ly tức thì, phảng phất đứng bên cạnh quan sát kỹ cơ thể, thần thái của mình, cho đến khi cảm xúc dần bình ổn, trở lại là chính cô.
Tống Oanh Thời mở mắt.
Cô lại nhìn kỹ mình trong gương, hơi thở dần trở lại bình thường.
Cô mỉm cười với hình ảnh trong gương, cơ mặt vận động nhịp nhàng, tạo nên một nụ cười ngọt ngào.
Tống Oanh Thời thu hồi nụ cười, rút một tờ khăn giấy trong tầm tay, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên mặt.
-
Hoài Nhứ từ phòng vệ sinh bước ra, tự hỏi Tống Oanh Thời sẽ phản ứng thế nào.
Cô ấy sẽ tức giận mắng mỏ, nổi đóa, hay là vẻ mặt tủi thân hỏi cô vì sao lại làm vậy?
Nhưng Hoài Nhứ không ngờ rằng Tống Oanh Thời lại đi ra với vẻ mặt bình thường như không có gì, còn nũng nịu nói:
Tống Oanh Thời đặt chiếc dây buộc tóc đã được gấp gọn gàng lên bàn Hoài Nhứ, rồi ngồi lên bàn, cúi người sát lại gần cô bạn đang ngồi trên ghế, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu không ngắm tôi à?"
Hoài Nhứ nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của cô, nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới đáp:
"Cậu thất vọng lắm hả?"
Tống Oanh Thời gật đầu, hùng hồn nói: "Lưng tôi vẫn xinh mà, cậu không thấy thì tiếc lắm."
Đôi mắt cô trong veo, sạch sẽ và tinh khiết.
Hoài Nhứ nhìn cô một lúc, cong môi nói: "Lần sau nhất định."
Đây là cách nói chuyện cô mới học được từ những trò lố của Tống Oanh Thời.
Như không ngờ Hoài Nhứ lại nói như vậy, Tống Oanh Thời ngớ người, rồi bật cười:
"Cậu học nhanh thật đấy."
Tống Oanh Thời nhìn sắc trời: "Đi thôi, đi chạy đêm với tôi."
"Cậu biết cả chuyện này cơ à?"
Hoài Nhứ im lặng.
Tống Oanh Thời lộc cộc bước ra ngoài: "Hai người họ đi chơi với nhau rồi, mình đi thôi."
Cái nhiệm vụ giá trị tâm tình 90 kia, Tống Oanh Thời không biết đã hoàn thành từ lúc nào.
Đến khi cô nhìn thấy thông báo hoàn thành, cô chỉ thấy hệ thống ghi lại, giá trị tâm tình của Hoài Nhứ khi nhiệm vụ hoàn thành cao tới 95.
Nghĩ kỹ lại thì cũng có chút kỳ diệu.
Từ khi mấy chữ "giá trị sinh mệnh" xuất hiện trong đầu cô, nó như một cái ung nhọt trong xương, chỉ cần Tống Oanh Thời còn tỉnh táo, cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ biến động nào của nhiệm vụ.
Chỉ có lần này là không thấy.
Như thể muốn nói với Tống Oanh Thời rằng, vào một khoảnh khắc nào đó, Hoài Nhứ đã hoàn toàn, từ trong ra ngoài, kiểm soát cô.
Tống Oanh Thời không muốn nghĩ nhiều nữa, cô chỉ biết nhiệm vụ tính giờ còn thiếu 3 tiếng nữa là kết thúc, hiện tại tuyệt đối không thể buông tha Hoài Nhứ.
Trời đã tối hẳn, vì không có học sinh và giáo viên ở lại, sân vận động không có đèn, chỉ có thể nhờ ánh trăng lờ mờ nhìn thấy những vật ở gần.
Tống Oanh Thời hào hứng lôi kéo Hoài Nhứ khởi động.
Nàng có chút không quen mắt với việc Hoài Nhứ miễn cưỡng làm mấy động tác khởi động. Vậy là, cô túm lấy Hoài Nhứ, bắt bạn làm đủ các động tác khởi động trên đường chạy, rồi mới bắt đầu chạy chậm.
Gió thổi tới mang theo hơi lạnh, khiến Tống Oanh Thời vô cùng thoải mái, như thể cuốn đi hết thảy phiền muộn, lòng cô trở nên trống trải.
Càng chạy, tâm trạng cô càng tốt, Tống Oanh Thời nghiêng đầu nói với Hoài Nhứ: "Cậu cứ duy trì thói quen vận động đi, thân thể sẽ sớm khỏe lên thôi."
Hoài Nhứ chạy không được hứng thú như cô, chỉ đều đều, nghiêm túc khống chế hơi thở, nhẹ nhàng đáp:
"Thân thể tôi không yếu."
"Ừ ừ."
Tống Oanh Thời đáp cho có lệ, rồi đột nhiên phấn chấn:
"Vậy mình chạy đến mười giờ nhé! Hôm nay thời tiết dễ chịu thế này, không chạy bộ thì phí."
Vừa hay chạy đủ ba tiếng đồng hồ, quá hoàn hảo.
"..." Hoài Nhứ nhịn không được nói, "Cậu là quái vật thể lực à?"
Tống Oanh Thời cười: "Coi như là khen đi?"
Hoài Nhứ lạnh mặt: "Chỉ cần không chạy lâu như vậy, cậu nói gì cũng được."
Xem ra Hoài Nhứ thật sự rất ghét vận động.
Chuyện vừa xảy ra, Tống Oanh Thời còn chưa quên hẳn, nên nhất thời ác ý từ trong lòng trỗi dậy.
Hay là mỗi ngày rủ Hoài Nhứ ra ngoài chạy đêm, để cô ấy hiểu thế nào là "tình yêu sâu sắc" của bà chủ.
Nghĩ là vậy, nhưng sau khi chạy được hơn bốn mươi phút, Tống Oanh Thời vẫn là nhượng bộ, cùng Hoài Nhứ dừng lại.
Hai người đi thong thả trên đường chạy, đón gió đêm.
Tống Oanh Thời đổ mồ hôi đầm đìa, vô cùng sảng khoái.
Cô nghiêng đầu nhìn Hoài Nhứ, trán cô ấy cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng khí chất vẫn vậy, ngay cả như thế, trông cô ấy vẫn giống như giọt sương đọng trên mặt kính trong suốt, toát lên vẻ lạnh lùng.
Ngắm mỹ nhân, lòng vui phơi phới, khiến người ta khó lòng giữ được vẻ tức giận.
Hơn nữa, sau khi giải phóng thể lực bằng việc chạy bộ, chút bận tâm cuối cùng của Tống Oanh Thời cũng dần tan biến.
Chẳng qua là bị tiểu quỷ trêu chọc một chút thôi mà, có gì to tát.
Với lại, Hoài Nhứ căn bản không ghét cô, đứa nhỏ này bản chất vẫn tốt.
Cô là người trưởng thành hai mươi tư tuổi, so đo với Hoài Nhứ làm gì.
Nói cho cùng, cô đã có được giá trị sinh mệnh rồi, còn so đo những chuyện nhỏ nhặt này, thật sự không cần thiết.
Tống lão bản rộng lượng quyết định, chuyện này coi như hoàn toàn bỏ qua.
Hoài Nhứ thấy Tống Oanh Thời cứ nhìn chằm chằm mình đánh giá, trong bóng đêm, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Tống Oanh Thời.
"Sao thế?" Cô mở miệng hỏi.
Tống Oanh Thời lắc đầu, đang định nói gì đó, bỗng nhiên sờ sờ mặt.
"Hả?"
Tống Oanh Thời nhón chân, giơ tay lên, xòe lòng bàn tay, như thể muốn hái ánh trăng:
"Hình như trời mưa?"
Hoài Nhứ cũng ngước nhìn lên trời.
Một giọt mưa nhỏ rơi xuống mí mắt cô, lạnh buốt.
"Ừ, về thôi."
Tống Oanh Thời gật đầu, rồi lại hồ nghi nói: "Có phải tại cậu không muốn chạy bộ nên mới bảo về không?"
Hoài Nhứ trấn định đáp: "Trời mưa, không chạy được."
Tống Oanh Thời có chút buồn cười.
Hoài Nhứ nhíu mày, có chút không tự nhiên dời ánh mắt: "Tôi..."
Cô vừa mở miệng, Tống Oanh Thời đã nắm lấy tay cô, kéo bạn chạy về phía ký túc xá.
Trong lúc chạy vội, chẳng cần nghĩ gì cả, chỉ có tiếng hít thở của cả hai hòa lẫn vào nhau.
Bên tai Hoài Nhứ là tiếng gió, trên trán mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Lần đầu tiên cô biết, thì ra thân thể có thể uyển chuyển nhẹ nhàng đến vậy.
Mọi thứ bị gió thổi đến rối bời, hai hàng cây bên đường xào xạc rung động.
Mưa đánh vào lá cây rồi trượt xuống, cô lại như hạt bụi bị gió cuốn lên, không chịu rơi xuống, mà bay lên cao hơn.
2 thiếu niên chẳng hề sợ mưa gió, mỗi bước chân đều tung bọt nước li ti. Trên đầu là tầng mây cao vời vợi, bên cạnh là tiếng gió gào thét.
Ánh đèn đường nhòe nhoẹt hai bên, tan vào màn mưa, đuổi theo phía sau lưng họ. Còn họ thì cứ thế đạp gió mà chạy về phía trước.
Mọi ưu sầu phiền não không thuộc về lứa tuổi này, đều lặng lẽ bị gió cuốn đi mất.
6
0
1 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
