0 chữ
Chương 4
Chương 4
Hai tên tiểu nhị trong khách điếm theo chân chưởng quầy Dung nương bước vào phòng.
Thủy Ương đang giữ cửa ngoài lập tức giật mình tỉnh giấc, trong lòng có chút hoảng hốt, muốn tiến lên ngăn lại.
Dung nương chẳng buồn nhìn nàng, chỉ đưa mắt nhìn vào bên trong, nơi Thích Thu đang từ từ ngồi dậy, chậm rãi cất lời:
“Tiểu thư, hôm nay tiền phòng cũng nên thanh toán rồi chứ?”
Thích Thu sớm đã đoán được sẽ có màn này, bèn lặng lẽ ngồi dậy.
Chưa đợi nàng mở miệng, Sơn Nga đã giành trước, tức giận nói:
“Bữa trước các ngươi đã lấy của chúng ta trăm lượng bạc, chẳng lẽ còn chưa đủ trả tiền phòng hôm nay sao?”
Dung nương thản nhiên đáp:
“Đương nhiên là chưa đủ, nên mới mạo muội quấy rầy tiểu thư đây. Chúng ta mở cửa buôn bán tự nhiên là vì kiếm tiền. Nếu các ngươi không có bạc thì ra cửa quẹo trái, đừng mơ ở khách điếm thêm nữa.”
Sơn Nga giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng lúc này Thích Thu lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói tuy thấp nhưng mang theo vẻ yếu nhược:
“Chúng ta đúng là không còn tiền, nhưng nghe lời chưởng quầy vừa rồi, ý là chịu để chúng ta rời đi rồi sao?”
Không ngờ Thích Thu lại phản ứng như vậy, Dung nương hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại bật cười:
“Đi thì được, nhưng mấy cái bọc hành lý phải để lại.”
Sơn Nga trừng mắt:
“Dựa vào cái gì!”
Nghe thế, Dung nương bật cười lạnh một tiếng, chỉ thấy mấy tên đại hán cao to lực lưỡng từ ngoài cửa tràn vào, đứng thành hàng, trông dữ tợn dị thường.
Thủy Ương sợ đến mức phải lùi liền mấy bước, sắc mặt Sơn Nga cũng tái đi trong chớp mắt.
Yên lặng trong chốc lát, Thích Thu từ tốn mở lời:
“Chẳng phải là bạc thôi sao, cần gì hù dọa người khác như thế? Sơn Nga, đưa cho họ đi. Bạc không có thì lấy trang sức đổi cũng được.”
Nghe nàng nói vậy, Dung nương lúc này mới lộ ra vẻ thỏa mãn.
Sau khi nhận lấy số bạc rồi lui ra, Dung nương vừa rời khỏi, Thích Thu liền nhìn ra cửa sổ định lấy chiếc vòng tay do Tạ phu nhân ban tặng, đưa cho Thủy Ương, bình thản nói:
“Nếu sau này Dung nương còn đến gây chuyện, thì đưa cái này cho bà ta.”
Thủy Ương nghe vậy thì hoảng hốt:
“Tiểu thư, đây chẳng phải là... ”
Thích Thu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm,còn khẽ chớp mắt ra hiệu, ngắt lời:
“Nghe ta là được rồi.”
Thủy Ương ngẩn người.
Quả nhiên, chưa tới giữa trưa, Dung nương đã lại kiếm cớ gây sự, không chỉ vơ vét thêm một khoản bạc không nhỏ, mà chiếc vòng kia cũng bị bà ta đoạt mất.
Đến xế chiều, Thích Thu đột nhiên lâm bệnh.
Dung nương vén màn giường nhìn thoáng qua Thích Thu đang nằm, cả người đổ mồ hôi lạnh, nhíu mắt nghi hoặc:
“Là bệnh thật, hay chỉ đang giả bộ đây?”
“Bà... Tiểu thư nhà ta bệnh đến thế này rồi, sao mà giả vờ được chứ!” Sơn Nga tức giận nói “Không tin thì cứ gọi đại phu đến xem!”
Vừa dứt lời, Thích Thu lập tức ho dữ dội, ho đến nỗi người run lên từng đợt. Sơn Nga hoảng hốt lấy khăn lau miệng cho nàng, ai ngờ khóe môi Thích Thu lại rỉ ra một dòng máu đỏ.
Dung nương cũng bị dọa sợ, lập tức xua tay ra lệnh:
“Mau đưa đi Ninh Huy Đường, đừng để chết ở chỗ ta! Xúi quẩy!”
Ninh Huy Đường là một y quán có tiếng trong kinh thành, các đại phu ở đó chỉ khám tại chỗ, không đi ra ngoài.
Nhân lúc Sơn Nga và Thủy Ương đang đỡ Thích Thu lên xe ngựa, Dung nương gọi một tiểu nhị đến, ghé sát dặn nhỏ:
“Để ý xem nàng ta mắc bệnh gì. Nếu không phải bệnh nặng thì lập tức đưa người về. Sau này giao cho bên Tôn gia giải quyết, đừng để họ lấy bạc trong túi ra mua thuốc, số bạc đó về sau là của ta.”
Tôn gia chính là kỹ viện nổi tiếng trong kinh thành, còn Tôn bà là bà chủ đứng đầu ở đó.
Tên tiểu nhị hiểu ý, vội vàng gật đầu.
Với những cô nương xinh đẹp từ nơi khác đến như vậy, vào tay Dung nương không chỉ bị lừa sạch bạc mà sau cùng còn bị bán vào kỹ viện, xem như bóc lột nốt chút giá trị sau cùng.
Mùa thu vốn hay mưa, lúc ra khỏi khách điếm trời đã âm u, chỉ một lúc sau mưa đã đổ xuống ào ào, gió lạnh táp vào mặt.
Khi xe ngựa đến Ninh Huy Đường thì trời đã mưa to.
Gió thu gào thét, mang theo từng đợt mưa lạnh, cả kinh thành bị sương mù và mưa phủ kín, nhìn đâu cũng nhòe nhoẹt.
Tiếng mưa rơi tí tách từ mái hiên xuống nền đá xanh, bắn lên thành từng đốm nước nhỏ.
Trời mưa to, tiết thu lại lạnh, khiến người ta run rẩy.
Sơn Nga và Thủy Ương đỡ Thích Thu xuống xe, vội vã kéo chặt áo cho nàng, rồi cầm ô giấy dầu che lên đầu.
Sấm vang chớp giật trên trời cao, âm thanh dội xuống khiến người ta ù tai.
Không ngờ đúng lúc này lại có người cưỡi ngựa phi nhanh trong mưa, đến khi ba người Thích Thu nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập thì con tuấn mã đã lao sát tới gần.
Sơn Nga và Thủy Ương kinh hãi hét lên.
Thủy Ương bị giật mình đến mức tay lỏng ra, chiếc ô giấy trên đầu Thích Thu lập tức bị gió thổi bay.
Mưa lạnh tạt thẳng vào người, tóc bên tai của Thích Thu bị gió cuốn tung, tay áo cũng bị gió thổi tung lên.
Nàng ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch, ngẩn người nhìn về phía người đang cưỡi ngựa. Người đó bỗng kéo mạnh dây cương, con tuấn mã đỏ rực liền nhấc hai vó trước lên cao, dừng lại ngay sát trước mặt nàng, chỉ cách chừng ba tấc, miệng hí dài một tiếng.
“Tiểu thư!” Sơn Nga hốt hoảng chạy tới, kéo Thích Thu và Thủy Ương lùi lại mấy bước.
Dưới bầu trời u ám, người nam tử ngồi trên con tuấn mã đỏ rực lập tức thu hút ánh nhìn. Dáng người cao lớn, khí chất nổi bật. Hàng lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng rực, gương mặt tuấn tú, răng trắng môi đỏ. Trên người mặc áo gấm màu đen, đường thêu chỉ vàng tinh tế càng tôn lên dáng vẻ oai phong.
Hắn không mặc áo tơi, tóc đen được buộc gọn bằng ngọc quan trắng, nhưng đã ướt đẫm vì mưa. Mưa thấm vào mày mắt, từng giọt nước mưa lớn trượt theo cằm sắc nét mà rơi xuống.
Làn da trắng, giữa màn mưa càng nổi bật hơn. Mưa đập lên người hắn tạo thành một tầng hơi nước lờ mờ.
Ánh mắt dài và hẹp hơi cụp xuống, sâu thẳm và tối đen, yên lặng nhìn Thích Thu dưới ngựa.
“Xin lỗi.”
Hắn khẽ nhướng mày, liếc nhìn chiếc ô giấy dầu rơi trên đất, giọng nói trầm thấp vang lên, lẫn trong tiếng mưa rơi rả rích.
Thật ra, là do đám người Thích Thu bất ngờ xuất hiện trên đường.
Chưa kịp để Thích Thu nói gì, từ xa đã vang lên tiếng còi huýt rõ ràng xuyên qua màn mưa.
Ánh mắt người kia khẽ tối lại, không còn thời gian để nói thêm.
Hắn khẽ gật đầu với Thích Thu, xem như xin lỗi, rồi ghì chặt dây cương. Tuấn mã dưới thân lại tiếp tục phi như bay trong mưa lớn.
Ngựa chạy xa dần, dưới mái ngói trắng nền gạch xanh, trong đầu Thích Thu chỉ còn lại hình ảnh bóng lưng của người kia dưới cơn mưa xối xả.
Bởi vì dầm mưa quá lâu, đến khi Thích Thu tới được Ninh Huy Đường, trên người vẫn còn ướt sũng...
Thủy Ương đang giữ cửa ngoài lập tức giật mình tỉnh giấc, trong lòng có chút hoảng hốt, muốn tiến lên ngăn lại.
Dung nương chẳng buồn nhìn nàng, chỉ đưa mắt nhìn vào bên trong, nơi Thích Thu đang từ từ ngồi dậy, chậm rãi cất lời:
“Tiểu thư, hôm nay tiền phòng cũng nên thanh toán rồi chứ?”
Thích Thu sớm đã đoán được sẽ có màn này, bèn lặng lẽ ngồi dậy.
Chưa đợi nàng mở miệng, Sơn Nga đã giành trước, tức giận nói:
“Bữa trước các ngươi đã lấy của chúng ta trăm lượng bạc, chẳng lẽ còn chưa đủ trả tiền phòng hôm nay sao?”
Dung nương thản nhiên đáp:
“Đương nhiên là chưa đủ, nên mới mạo muội quấy rầy tiểu thư đây. Chúng ta mở cửa buôn bán tự nhiên là vì kiếm tiền. Nếu các ngươi không có bạc thì ra cửa quẹo trái, đừng mơ ở khách điếm thêm nữa.”
“Chúng ta đúng là không còn tiền, nhưng nghe lời chưởng quầy vừa rồi, ý là chịu để chúng ta rời đi rồi sao?”
Không ngờ Thích Thu lại phản ứng như vậy, Dung nương hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại bật cười:
“Đi thì được, nhưng mấy cái bọc hành lý phải để lại.”
Sơn Nga trừng mắt:
“Dựa vào cái gì!”
Nghe thế, Dung nương bật cười lạnh một tiếng, chỉ thấy mấy tên đại hán cao to lực lưỡng từ ngoài cửa tràn vào, đứng thành hàng, trông dữ tợn dị thường.
Thủy Ương sợ đến mức phải lùi liền mấy bước, sắc mặt Sơn Nga cũng tái đi trong chớp mắt.
Yên lặng trong chốc lát, Thích Thu từ tốn mở lời:
“Chẳng phải là bạc thôi sao, cần gì hù dọa người khác như thế? Sơn Nga, đưa cho họ đi. Bạc không có thì lấy trang sức đổi cũng được.”
Sau khi nhận lấy số bạc rồi lui ra, Dung nương vừa rời khỏi, Thích Thu liền nhìn ra cửa sổ định lấy chiếc vòng tay do Tạ phu nhân ban tặng, đưa cho Thủy Ương, bình thản nói:
“Nếu sau này Dung nương còn đến gây chuyện, thì đưa cái này cho bà ta.”
Thủy Ương nghe vậy thì hoảng hốt:
“Tiểu thư, đây chẳng phải là... ”
Thích Thu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm,còn khẽ chớp mắt ra hiệu, ngắt lời:
“Nghe ta là được rồi.”
Thủy Ương ngẩn người.
Quả nhiên, chưa tới giữa trưa, Dung nương đã lại kiếm cớ gây sự, không chỉ vơ vét thêm một khoản bạc không nhỏ, mà chiếc vòng kia cũng bị bà ta đoạt mất.
Đến xế chiều, Thích Thu đột nhiên lâm bệnh.
Dung nương vén màn giường nhìn thoáng qua Thích Thu đang nằm, cả người đổ mồ hôi lạnh, nhíu mắt nghi hoặc:
“Bà... Tiểu thư nhà ta bệnh đến thế này rồi, sao mà giả vờ được chứ!” Sơn Nga tức giận nói “Không tin thì cứ gọi đại phu đến xem!”
Vừa dứt lời, Thích Thu lập tức ho dữ dội, ho đến nỗi người run lên từng đợt. Sơn Nga hoảng hốt lấy khăn lau miệng cho nàng, ai ngờ khóe môi Thích Thu lại rỉ ra một dòng máu đỏ.
Dung nương cũng bị dọa sợ, lập tức xua tay ra lệnh:
“Mau đưa đi Ninh Huy Đường, đừng để chết ở chỗ ta! Xúi quẩy!”
Ninh Huy Đường là một y quán có tiếng trong kinh thành, các đại phu ở đó chỉ khám tại chỗ, không đi ra ngoài.
Nhân lúc Sơn Nga và Thủy Ương đang đỡ Thích Thu lên xe ngựa, Dung nương gọi một tiểu nhị đến, ghé sát dặn nhỏ:
“Để ý xem nàng ta mắc bệnh gì. Nếu không phải bệnh nặng thì lập tức đưa người về. Sau này giao cho bên Tôn gia giải quyết, đừng để họ lấy bạc trong túi ra mua thuốc, số bạc đó về sau là của ta.”
Tôn gia chính là kỹ viện nổi tiếng trong kinh thành, còn Tôn bà là bà chủ đứng đầu ở đó.
Tên tiểu nhị hiểu ý, vội vàng gật đầu.
Với những cô nương xinh đẹp từ nơi khác đến như vậy, vào tay Dung nương không chỉ bị lừa sạch bạc mà sau cùng còn bị bán vào kỹ viện, xem như bóc lột nốt chút giá trị sau cùng.
Mùa thu vốn hay mưa, lúc ra khỏi khách điếm trời đã âm u, chỉ một lúc sau mưa đã đổ xuống ào ào, gió lạnh táp vào mặt.
Khi xe ngựa đến Ninh Huy Đường thì trời đã mưa to.
Gió thu gào thét, mang theo từng đợt mưa lạnh, cả kinh thành bị sương mù và mưa phủ kín, nhìn đâu cũng nhòe nhoẹt.
Tiếng mưa rơi tí tách từ mái hiên xuống nền đá xanh, bắn lên thành từng đốm nước nhỏ.
Trời mưa to, tiết thu lại lạnh, khiến người ta run rẩy.
Sơn Nga và Thủy Ương đỡ Thích Thu xuống xe, vội vã kéo chặt áo cho nàng, rồi cầm ô giấy dầu che lên đầu.
Sấm vang chớp giật trên trời cao, âm thanh dội xuống khiến người ta ù tai.
Không ngờ đúng lúc này lại có người cưỡi ngựa phi nhanh trong mưa, đến khi ba người Thích Thu nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập thì con tuấn mã đã lao sát tới gần.
Sơn Nga và Thủy Ương kinh hãi hét lên.
Thủy Ương bị giật mình đến mức tay lỏng ra, chiếc ô giấy trên đầu Thích Thu lập tức bị gió thổi bay.
Mưa lạnh tạt thẳng vào người, tóc bên tai của Thích Thu bị gió cuốn tung, tay áo cũng bị gió thổi tung lên.
Nàng ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch, ngẩn người nhìn về phía người đang cưỡi ngựa. Người đó bỗng kéo mạnh dây cương, con tuấn mã đỏ rực liền nhấc hai vó trước lên cao, dừng lại ngay sát trước mặt nàng, chỉ cách chừng ba tấc, miệng hí dài một tiếng.
“Tiểu thư!” Sơn Nga hốt hoảng chạy tới, kéo Thích Thu và Thủy Ương lùi lại mấy bước.
Dưới bầu trời u ám, người nam tử ngồi trên con tuấn mã đỏ rực lập tức thu hút ánh nhìn. Dáng người cao lớn, khí chất nổi bật. Hàng lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng rực, gương mặt tuấn tú, răng trắng môi đỏ. Trên người mặc áo gấm màu đen, đường thêu chỉ vàng tinh tế càng tôn lên dáng vẻ oai phong.
Hắn không mặc áo tơi, tóc đen được buộc gọn bằng ngọc quan trắng, nhưng đã ướt đẫm vì mưa. Mưa thấm vào mày mắt, từng giọt nước mưa lớn trượt theo cằm sắc nét mà rơi xuống.
Làn da trắng, giữa màn mưa càng nổi bật hơn. Mưa đập lên người hắn tạo thành một tầng hơi nước lờ mờ.
Ánh mắt dài và hẹp hơi cụp xuống, sâu thẳm và tối đen, yên lặng nhìn Thích Thu dưới ngựa.
“Xin lỗi.”
Hắn khẽ nhướng mày, liếc nhìn chiếc ô giấy dầu rơi trên đất, giọng nói trầm thấp vang lên, lẫn trong tiếng mưa rơi rả rích.
Thật ra, là do đám người Thích Thu bất ngờ xuất hiện trên đường.
Chưa kịp để Thích Thu nói gì, từ xa đã vang lên tiếng còi huýt rõ ràng xuyên qua màn mưa.
Ánh mắt người kia khẽ tối lại, không còn thời gian để nói thêm.
Hắn khẽ gật đầu với Thích Thu, xem như xin lỗi, rồi ghì chặt dây cương. Tuấn mã dưới thân lại tiếp tục phi như bay trong mưa lớn.
Ngựa chạy xa dần, dưới mái ngói trắng nền gạch xanh, trong đầu Thích Thu chỉ còn lại hình ảnh bóng lưng của người kia dưới cơn mưa xối xả.
Bởi vì dầm mưa quá lâu, đến khi Thích Thu tới được Ninh Huy Đường, trên người vẫn còn ướt sũng...
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
