TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Vì lối chơi ấy thường khiến lửa lan không kiểm soát nổi nên từng gây ra không ít rắc rối. Mấy ngày trước triều đình đã ban lệnh cấm, chỉ là chưa siết chặt kiểm tra.

Vậy mà cách đây hai hôm, thế tử Nam Dương hầu lại ngứa tay, rủ vài vị công tử ra vùng ngoại ô lén chơi trò này. Ai ngờ hôm ấy gió lớn tàn lửa bị gió thổi bùng lên lửa lan rất nhanh, suýt nữa bén vào cả rừng cây gần đó. Mấy người thấy lửa bốc lên quá mạnh liền sợ hãi vội vàng bỏ chạy.

May thay, cấm quân kịp thời tới nơi, mới ngăn được lửa lan ra đồng ruộng và rừng cây. Ban đầu ai cũng tưởng đây là hành vi của đám người lạ trà trộn vào kinh thành, nhưng khi điều tra kỹ mới phát hiện chỉ là mấy công tử rảnh rỗi gây chuyện.

Ngụy An vương tức giận vô cùng, hạ lệnh tống hết đám người kia vào đại lao.

Khi mới biết chuyện, phu nhân Nam Dương hầu vẫn tưởng chẳng có gì nghiêm trọng nghĩ chỉ cần bỏ chút bạc là lo xong. Ai ngờ đi đâu cũng bị từ chối.

Đến lúc này bà ta mới nhận ra sự việc nghiêm trọng, đành phải đến nhờ cậy Tạ phu nhân.

Dù sao ai cũng biết Tạ Sơ đang làm việc dưới trướng Ngụy An vương, chắc chắn có chút ảnh hưởng.

Bà và Tạ phu nhân vốn chẳng ưa nhau từ khi còn chưa xuất giá, lần này vì con trai nên đành cúi đầu nhẫn nhịn nào ngờ Tạ phu nhân chẳng hề nể mặt, cứng rắn không chịu mở lời giúp đỡ.

Phu nhân Nam Dương hầu tức giận vô cùng nhưng không làm gì được.

Tạ phu nhân xưa nay thương con, sao có thể vì người ngoài mà khiến con mình bị khó xử. Hai người lời qua tiếng lại, không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng.

Thích Thu vừa vào đã đứng yên một góc, chuyện như vậy nàng không tiện chen vào.

Phu nhân Nam Dương hầu không cam lòng lại cằn nhằn thêm vài câu nhưng đều bị Tạ phu nhân chặn lại. Cuối cùng, bà ta tức tối bỏ đi.

Sau khi người rời khỏi, Thích Thu mới tiến lên, lấy hộp điểm tâm ra rồi nói:

“Di mẫu đừng giận nữa, Thu nhi mới làm chút bánh ngọt mời di mẫu nếm thử.”

Tạ phu nhân từ trưa đến giờ chưa ăn gì lúc này bụng cũng đói, bèn cầm lên một miếng ăn thử.

Vốn dĩ Tạ phu nhân không thích ăn đồ quá ngọt, Thích Thu làm bánh mềm thơm dịu vừa miệng khiến bà ăn vào thấy ngon miệng, nét mặt cũng giãn ra:

“Vẫn là con hiểu lòng ta nhất.”

Ăn thêm vài miếng, Tạ phu nhân khẽ thở dài:

“Dạo gần đây Sơ nhi bận rộn, hôm nọ về nhìn mà gầy đi rõ rệt.”

Mấy hôm trước, Tạ Sơ có về nhà dùng bữa trưa nhưng vừa ăn xong thì đã bị Vương gia sai người tới gọi đi.

Thích Thu ngập ngừng một chút rồi hỏi:

“Di mẫu lo cho biểu ca sao?”

Tạ phu nhân khẽ gật đầu:

“Thằng bé ấy tính khí cứng nhắc, việc chưa xong thì không chịu nghỉ ta chỉ sợ nó tự làm khổ mình.”

Thích Thu chợt nhớ tới nhiệm vụ mới mà hệ thống báo, liền đề nghị:

“Nếu di mẫu lo cho biểu ca, hay là mình qua thăm một chút?”

“Chuyện này...” Tạ phu nhân do dự, “Chỉ sợ làm phiền Sơ nhi đang làm việc.”

“Di mẫu chỉ lo biểu ca ăn uống không đàng hoàng vậy thì con chuẩn bị chút đồ ăn rồi mang qua, không làm mất nhiều thời gian đâu ạ.” Thích Thu nhẹ nhàng khuyên.

Tạ phu nhân thấy cũng hợp lý, lập tức gọi người trong tiểu bếp chuẩn bị vài món Tạ Sơ thích ăn.

Thích Thu nhân cơ hội nói:

“Thu Nhi dạo này còn học được một món canh sâm gà, bổ dưỡng thân thể hơn cả. Chi bằng hôm nay nấu một phần gửi đến cho biểu ca.”

Nàng hơi cúi đầu, giọng có chút ngượng ngùng:

“Mấy ngày nay nhờ được di mẫu và biểu ca chiếu cố, Thu Nhi cảm kích khôn cùng. Chỉ là tài mọn chẳng giúp được việc gì chỉ biết nấu chút canh cháo, mong di mẫu và biểu ca chớ chê cười.”

Nghe vậy, Tạ phu nhân cũng không từ chối thêm.

Thích Thu trở về viện, lập tức lấy thực phổ mà hệ thống ban cho tỉ mỉ nấu nướng theo từng bước chỉ dẫn.

Chờ khi canh gà được nấu xong, bên Tạ phu nhân cũng đã cho chuẩn bị sẵn xe ngựa. Thích Thu xách theo canh, cùng Tạ phu nhân đến thẳng hình bộ.

Thông báo qua, tiểu đồng bên cạnh Tạ Sơ ra đón.

Hắn dẫn hai người đi vào, rồi nhỏ giọng nói:

“Công tử đêm qua chưa từng chợp mắt, mãi đến giờ mới vừa thϊếp đi một lát.”

Tạ phu nhân nghe xong, trong lòng không khỏi xót xa.

Tiểu đồng dẫn họ tới trước phòng của Tạ Sơ, đang định gõ cửa thì bị Tạ phu nhân ngăn lại:

“Cứ để nó ngủ thêm chút nữa đi, chúng ta ra phía trước dạo một vòng.”

Nghe vậy, tiểu đồng liền dẫn hai người đến tiểu hoa viên phía trước.

Hai bên hoa viên là nhà lao tuy gọi là hoa viên nhưng trong vườn chỉ toàn đất trống, chẳng có lấy một gốc cây hoa cỏ nào so với hoa viên trong phủ Tạ thì quả thực tiêu điều lạnh lẽo.

Thấy chẳng có gì hay để xem, Tạ phu nhân và Thích Thu bèn ngồi xuống tảng đá nghỉ chân. Không ngờ vừa mới ngồi yên, tiểu đồng đã vội vã quay lại.

Vẻ mặt hắn đầy khó xử, do dự một lát rồi tiến đến bên Tạ phu nhân thấp giọng bẩm:

“Phu nhân, Nam Dương hầu phu nhân tới, nói muốn gặp công tử.”

Nghe xong, Tạ phu nhân lập tức hiểu rõ ngọn nguồn chân mày chau chặt, sắc mặt trầm xuống:

“Ta đi gặp bà ta!”

Bà vừa sải bước được hai bước, bỗng nghĩ tới điều gì quay đầu dặn dò Thích Thu:

“Con cứ ở đây chờ, không cần theo ta.”

Chuyến này e rằng sẽ lời qua tiếng lại, Tạ phu nhân chẳng sợ Dương thị, nhưng Thích Thu thân là vãn bối cũng chẳng nên tham dự, kẻo bị Dương thị kẻ bụng dạ hẹp hòi ghi hận.

Thích Thu hiểu rõ mọi uẩn khúc, nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn đứng lại trong hoa viên.

Gió khẽ lay, Thích Thu ngồi trên ghế đá, tay nghịch khăn tay một cách nhàm chán, trong lòng âm thầm cân nhắc nhiệm vụ mới do hệ thống vừa đưa ra.

Không rõ qua bao lâu, phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn là tiếng giãy giụa kêu gào của phụ nhân. Thích Thu cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên là cố nhân.

Chỉ thấy Dung nương tóc tai bù xù, khoác tù y rách nát bị hai gã thị vệ áp giải đi qua.

Nàng ta không ngừng vùng vẫy, trên người còn mang thương tích rỉ máu. Một gã thị vệ thấy nàng ta la lối quá mức, liền đưa tay bịt chặt miệng.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thích Thu, Dung nương quay đầu lại.

Vừa thấy là nàng, Dung nương thoáng sững người, sau đó lập tức phát cuồng, gào rống dữ dội cơ thể như nổi điên mà giãy giụa, suýt nữa hai thị vệ không giữ nổi.

Một gã thị vệ thấy Thích Thu thì cũng ngẩn người, vội hỏi:

“Nơi đây là bộ phận quan trọng trong hình bộ, cô nương sao lại ở nơi này?”

Thích Thu đứng dậy, mỉm cười đáp:

“Tiểu nữ theo phu nhân đến đưa cơm cho biểu ca Tạ Sơ.”

Nói xong, nàng chỉ về phía Sơn Nga và Thủy Dương hai nha hoàn đang cẩn thận nâng hộp đồ ăn sau lưng.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.