TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Thích Thu khẽ phủi nhẹ vạt váy, đứng thẳng người một cách ung dung, mặc cho đối phương tùy ý quan sát.

Tuy chức quan của Thích phụ không cao, nhưng lại là vị trí béo bở. Là thiên kim duy nhất trong phủ, y phục của Thích Thu tất nhiên cũng chẳng thể kém cạnh.

Bộ váy nàng đang mặc, lụa là óng ánh, thêu thùa tinh xảo, chỉ thoáng nhìn đã toát lên vẻ quý khí. Đặc biệt nhất là cây trâm hoa ngọc cài trên đầu, chế tác tinh mỹ, con bướm ngọc khắc phía trên tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua là sẽ lập tức tung cánh bay đi.

Lý ma ma đứng đầu vừa nhìn thấy Thích Thu liền thu ngay vẻ bực bội trên mặt, trong mắt cũng chẳng còn chút khinh thường nào.

Vị này rõ ràng không giống kẻ nghèo túng tới cửa xin ân huệ, e là lai lịch không nhỏ trong lòng Lý ma ma âm thầm suy tính.

Nghĩ đến đây, bà lập tức bước lên trước, tươi cười cung kính đón tiếp:

“Vị này hẳn là Thích tiểu thư? Nô tỳ Lý thị, tham kiến tiểu thư. Phu nhân sau khi nhận được thϊếp mời liền ngày ngày ngóng trông, hôm nay rốt cuộc cũng đợi được tiểu thư đến.”

Nói xong, Lý ma ma hơi cúi người hành lễ, coi như đã làm tròn nghi thức chào đón.

Tình cảnh này, so với trong nguyên tác đã tốt hơn nhiều.

Nguyên văn có nói, Lý ma ma vốn là một trong các ma ma quản sự nội viện, ở Tạ phủ cũng coi như có chút địa vị. Khi ra ngoài, người ta vì nể mặt Hầu phủ cũng xưng bà một tiếng “ma ma”, đối đãi vài phần khách khí, vì thế bà hành xử vốn có phần kiêu ngạo.

Nguyên chủ lại là kiểu người thích giả vờ yếu đuối, từ trong ra ngoài đều ăn vận theo kiểu đơn sơ thanh tịnh như một đóa bạch liên.

Tuy có vẻ dịu dàng thanh nhã, nhưng rốt cuộc lại thiếu mất khí độ.

Đám hạ nhân lại thiếu mắt nhìn, không nhận ra được bộ y phục trông giản dị kia thực ra được may từ loại vải cực quý, cây trâm trông đơn sơ lại được khảm ngọc thượng hạng ra sao.

Nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy tầm thường, cuối cùng đâm ra khinh miệt.

Lần đầu nguyên chủ đến phủ, cũng từng bị Lý ma ma trừng mắt lạnh nhạt không ít lần.

Thích Thu biết rõ nguyên nhân, nên đã cố ý chọn trang phục và trang sức đủ để trấn trụ đối phương. Quả nhiên, Lý ma ma không dám lỗ mãng.

Lý ma ma vốn không biết tâm tư trong lòng Thích Thu, sau đôi ba câu khách sáo liền nở nụ cười niềm nở, dẫn nàng bước vào phủ.

Men theo hành lang chín khúc uốn lượn, bà đưa Thích Thu thẳng đến viện của Tạ phu nhân.

Chỉ là khi gần tới cửa viện, bước chân Thích Thu bỗng khựng lại, nàng không để lộ điều gì, khẽ liếc mắt về phía sau.

... Nàng luôn cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình.

Nhưng khi quay đầu lại, phía sau ngoài mấy nha hoàn Tạ phủ đi theo, quả thực không còn ai khác.

Chắc là bản thân quá căng thẳng rồi. Thích Thu khẽ mím môi, thấy Lý ma ma phía trước đang chờ, liền không chần chừ thêm nhanh bước theo vào viện. Sau khi được bẩm báo, nha hoàn dẫn hai người tiến vào bên trong.

Tạ phủ giàu sang, y phục ẩm thực đều thuộc hạng nhất.

Mới vừa vén rèm lên, một làn hương thanh nhã liền theo gió thoảng ra, nhẹ nhàng vương vấn, vô cùng dễ chịu.

Trong phòng, một vị phu nhân dung mạo hiền từ ngồi ngay vị trí chủ tọa, thân khoác y phục tím nhã nhặn càng tôn lên vẻ đoan trang quý khí. Có thể thấy vị phu nhân này giữ gìn rất tốt, làn da trắng mịn, trên mặt không để lại dấu vết của năm tháng, chỉ còn đọng lại sự tĩnh lặng nơi chân mày khóe mắt.

So với hình tượng phu nhân hiền hòa trong nguyên tác không khác là bao, nghĩ đến đây, Thích Thu liền đoán được, vị này chính là Tạ phu nhân.

Chỉ thoáng nhìn, nàng liền rũ mắt cúi đầu, lễ nghi đoan trang.

Tạ phu nhân đang cầm chén trà nóng trong tay, vừa khẽ cúi đầu nhấp một ngụm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng mắt nhìn qua.

Ánh mắt bà dừng lại trên người Thích Thu, sau đó đặt chén trà xuống, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng:

“Đến rồi.”

Nụ cười của Tạ phu nhân rất hiền hậu.

Trong phòng rộng rãi sáng sủa, trên án thư cạnh cửa sổ là chậu thu thủy tiên đang đón ánh nắng rạng rỡ.

Bên cạnh Tạ phu nhân đứng không ít hạ nhân, ai nấy ăn mặc chỉnh tề, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía Thích Thu. Nhưng nàng vẫn giữ được bình tĩnh tiến lên hành lễ, nhẹ giọng nói:

“Thích gia Thích Thu, xin thỉnh an phu nhân.”

Tạ phu nhân đích thân bước tới, đỡ nàng dậy, đôi tay mềm mại, ấm áp như nước xuân.

Bà mỉm cười nói:

“Mau đứng lên, không cần đa lễ. Năm xưa ta và hầu gia ở Giang Lăng từng nhiều lần được phụ mẫu con chiếu cố, trong lòng luôn cảm kích. Từ khi nhận được thư của lệnh đường, ta và hầu gia đều trông ngóng từng ngày, nay rốt cuộc cũng được gặp con rồi.”

Giọng nói của Tạ phu nhân dịu dàng ấm áp, khiến người nghe sinh lòng thân thiết.

Thích Thu thuận theo tay bà đứng dậy, rũ mi ngoan ngoãn ngồi xuống, kính cẩn nói:

“Phụ mẫu tiểu nữ cũng vẫn luôn nhắc đến phu nhân và hầu gia, trước lúc tiểu nữ lên kinh còn dặn nhất định phải đích thân đến bái kiến, thỉnh an nhị vị. Vài ngày trước vì việc chỗ ở chưa ổn thỏa, nên chậm trễ đến cửa thỉnh an, mong phu nhân lượng thứ.”

Nói rồi, nàng liền muốn đứng dậy hành lễ tạ lỗi.

“Đâu cần khách sáo đến vậy.” Tạ phu nhân vội kéo tay nàng lại, cười hiền từ:

“Con là đứa trẻ hiểu chuyện, đã có lòng, những lễ nghi ấy không cần bận tâm. Chỉ là lần này con một thân một mình tới kinh, hiện tại an trí nơi nào vậy?”

Thích Thu đáp:

“Hiện tại tiểu nữ tạm ở khách điếm. Nhà ở trong kinh đã tu sửa xong, chỉ còn thiếu người vào quét dọn sắp đặt là có thể chuyển vào ở.”

Thích gia vốn có nhà ở kinh thành, tuy rằng ban đầu là dự tính để nguyên chủ đến Tạ phủ ở nhờ, nhưng cũng không tiện mở miệng nói rõ với nhà họ Tạ.

Phụ mẫu Thích Thu sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng đành bất lực từ bỏ ý định để con gái ở nhờ Tạ phủ. Nào ngờ, nguyên chủ trước khi rời nhà lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện riêng giữa phụ mẫu, từ đó nảy sinh những ý nghĩ không nên có.

Để lấy được sự thương xót của Tạ phu nhân, nguyên chủ vừa vào phủ liền rơi nước mắt, khóc lóc kể khổ một hồi, tuy đúng là đã được ở lại Tạ phủ, nhưng cũng vì vậy mà bị hạ nhân trong phủ khinh thường, tìm cách gây khó dễ.

Thu lại dòng suy nghĩ, Thích Thu nhớ tới nhiệm vụ mà hệ thống giao phó, trong lòng lại thêm phần trăn trở.

Tạ phu nhân nghe vậy chỉ gật đầu:

“Thu xếp ổn thỏa là tốt rồi.”

Ngừng một chút, bà lại nói tiếp:

“Con là thân nữ nhi một mình lên kinh, hẳn là sẽ gặp không ít bất tiện. Nếu có việc gì khó xử hay điều gì chưa rõ, cứ sai người tới Tạ phủ tìm ta, chớ có sợ hãi.”

“Đa tạ phu nhân.” Thích Thu đứng dậy, khẽ hành lễ với bà.

Tạ phu nhân liền đưa tay giữ nàng lại, cười nói:

“Không cần phải khách sáo như vậy. Nếu tính ra, con nên gọi ta một tiếng di mẫu mới đúng.”

“Dù mẹ con năm xưa đã rời khỏi phủ Hoài Dương Hầu, nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà. Ta vẫn nhớ khi còn nhỏ, mẹ con thường dẫn ta cùng chơi đùa. Tuy sau này chia xa, mỗi người một nơi, nhưng tình cảm ấy vẫn không hề phai nhạt. Khi ở Giang Lăng, ta cũng từng được mẹ con giúp đỡ rất nhiều.”

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.