Chương 23
Chap 23
Ánh nắng sớm chiếu từ cửa sổ đánh thức giấc ngủ say của A Tần, cậu mơ màng mở mắt tỉnh dậy. Bên cạnh cậu, A Hải vẫn còn đang ôm cứng cậu. A Tần dự nhẹ nhàng gỡ A Hải ra nhưng vừa động nhẹ A Hải lại càng ôm cậu sát hơn, dụi đầu vào lòng A Tần tỏ vẻ không muốn thả ra. Thấy vậy cậu gõ nhẹ đầu A Hải rồi nói:
-Dậy đi bình thường cậu dậy sớm lắm cơ mà, nay còn phải phụ dì nữa đó.
-Ừm…m, nằm thêm một chút nữa thôi mà…
A Hải tiếc rẻ giọng nài nỉ A Tần. Cậu thật sự không muốn thả A Tần ra. A Tần xoa đầu cậu nhẹ giọng đáp:
-Nào dậy đi, cậu muốn ôm tôi lúc nào chẳng được mà tiếc gì chứ?
-Thật sao?
A Hải ngẩng đầu giọng ỉu xìu nhìn A Tần hỏi lại. Gương mặt cả hai chỉ cách nhau chưa đến một gang tay, A Tần nhìn thấy biểu cảm như cún con xa chủ ấy cậu chợt thấy buồn cười. Cậu nhịn cười gật đầu xác nhận lại với A Tần. A Hải vui vẻ thế nhưng cậu vẫn ôm chặt A Tần lần nữa rồi mới chịu thả ra.
A Tần nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân trước còn A Hải thì vẫn nằm ì ở đó, thầm mỉm cười. Đặt tay lên ngực, trong lòng cậu dâng trào niềm vui. Làm sao có ai ngoài chính cậu biết cậu cảm thấy hạnh phúc như nào, làm sao họ có thể hiểu được cảm giác ấy, cảm giác mà đạt được một điều gì đó trước đây chưa từng được cảm nhận, chưa từng được chạm đến. Giờ đây trong đầu cậu không còn nghĩ được gì ngoài A Tần.
Một lúc không lâu sau, A Tần vệ sinh xong cậu đi ra thấy A Hải vẫn còn nằm đó nhắm mắt mỉm cười. Cậu đứng đó nhìn A Hải thở dài. Cậu cất khăn lau mặt. Đi ngang qua A Hải, A Tần vuốt nhẹ má A Hải, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu bạn của mình:
-Mau dậy đi còn nằm đó nữa.
A Hải đang nằm mở mắt nhìn A Tần. Cậu hoàn toàn bất ngờ bởi hành động vuốt má ấy của A Tần. Cái vuốt má nhẹ nhàng lướt nhẹ như gió thoảng qua thế nhưng cũng đủ để lại một dấu ấn khó tả trong lòng A Hải. A Tần đi ra trước, A Hải mỉm cười nhìn theo rồi bật dậy nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.
Ngày hôm nay rất nhiều việc phải làm vì vậy dì đã phải dậy từ sớm để chuẩn bị cho kịp để cúng tổ tiên. Một mình dì hì hục từ sớm đến tận bây giờ cũng đã sắp xong.
A Tần ra thì dì vẫn còn đang làm, sáng nay dì cũng đã ra chợ mua đồ ăn sáng cho cả nhà vì quá bận rộn để nấu. Dì thấy A Tần thức thì bảo cậu mau ăn sáng rồi phụ dì dọn đồ để chuẩn bị dọn đồ cúng để kịp cho bữa trưa. A Tần nhanh chóng ăn hết bát bánh canh rồi mau chóng phụ dì. Được một lúc thì A Hải cũng đi ra, cậu thấy hai dì cháu đang cùng nhau làm việc thì cũng vào phụ. A Tần bảo cậu ăn sáng trước rồi hẵn làm thế nhưng A Hải từ chối, cậu cảm thấy không đói thế nên sẽ ăn sau. A Tần nhún vai để tùy ý A Hải quyết định rồi cả hai cũng nhau phụ dì.
Tối nay Bảo Bảo và Diệp Diệp thức khuya nên hai đứa vẫn còn đang ngủ say. Dì tính khi nào xong việc sẽ bảo hai đứa dậy sau. Tuy nói là công việc sắp xong hết thế nhưng cũng phải đến tận gần 9 rưỡi hơn thì mâm đồ cúng mới hoàn thiện. Cả ba đem từng đĩa đồ ăn, trái cây, đồ cúng lên bàn thờ bày biện thật gọn gàng đẹp mắt, sau đó dì thắp nhang rồi bắt đầu khấn. Cả A Tần và A Hải cũng đều quỳ xuống khấn trong lòng. Mỗi người khấn một kiểu trong lòng không nói ra. A Tần khấn qua loa cho xong rồi cậu đứng dậy trong khi dì và A Hải vẫn cầu khấn rất thành tâm. A Hải là người cuối cùng đứng lên thắp nhang. A Tần hỏi A Hải về điều mà cậu bạn khấn, thắc mắc điều gì sao mà lâu đến vậy thế nhưng A Hải chỉ cười rồi nói đó là bí mật. Thấy dò hỏi không được cậu cũng mặc kệ không dò xét thêm nữa.
Sau khi cúng xong xuôi, dì đi gọi hai đứa nhỏ dậy còn A Tần và A Hải thì tranh thủ dọn rửa trước một phần chén dĩa cũng như lau dọn nhà bếp. Cả hai cùng nhau làm, chỉ chưa đến nửa tiếng, cả hai đã dọn xong. Hết việc làm, hai người rủ nhau ra phía sau nhà hóng gió biển.
Trời đang nắng gắt thế nhưng làn gió mang theo hương thơm của biển thổi vào theo từng làn khiến cho bầu không khí không quá oi bức, trái lại mát mẻ vô cùng. A Tần và A Hải ngồi đó, không ai nói với ai câu nào, cả hai chỉ im lặng ngồi cạnh nhau, tận hưởng làn gió mát ấy. Không gian chỉ còn lại tiếng sóng vỗ, tiếng cây rào rạc bầu không khí không còn sự gượng gạo nữa chỉ còn lại sự yên bình, một sự yên bình mà ai cũng ao ước.
A Tần dựa đầu lên vai A Hải, cậu thả lỏng, trong lòng cậu có cảm an toàn, bình yên vô cùng. Trái lại, A Hải lại khá bất ngờ trước hành động của A Tần, lần đầu A Tần chủ động tiếp xúc với cậu. Cậu vui thầm trong lòng, để yên để A Tần tựa vào cậu. Cứ thế cả ai cứ im lặng tận hưởng khoảng thời gian bình yên đó.
20
0
4 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
