TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Chưa tới thời gian uống xong một chén trà, hiệu lực của viên Bổ Linh Đan đã tan đi. Tuyên Chi nội thị thân thể, nhìn linh vụ yên tĩnh lại trong khí hải, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ là nó đã trở nên đậm đặc thêm một chút.

Tu vi của nàng cũng có chút tăng tiến, nhưng mức độ không lớn, một viên Bổ Linh Đan vẫn chưa đủ để giúp nàng bước vào Trung kỳ Ngưng Khí cảnh.

Tuyên Chi cầm viên Bổ Linh Đan, trầm ngâm suy nghĩ, dường như nàng đã vô tình tìm được một con đường khác để tăng tu vi.

Người khác tu luyện tăng cấp, đều là nhờ ngày đêm hấp thu linh khí, chuyển hóa thành của riêng mình. Nhưng đan điền của nàng đã bị tổn thương, hấp thu bao nhiêu thì thất thoát bấy nhiêu, căn bản không giữ lại được linh khí.

Chỉ có lúc linh khí ào ạt tràn vào như thế này, mới có thể “chiếm giữ” chúng ngay khi chưa kịp thoát ra ngoài.

Tuyên Chi xoa bụng, chỉ là hơi đau quá mức, lại cực kỳ nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, rất dễ bị nổ thể mà chết. Dựa vào thuốc mãi cũng không phải cách lâu dài, vẫn phải nghĩ cách chữa lành đan điền đã.

Tiếng đánh nhau từ bên ngoài vọng lại, Tuyên Chi ra đến cửa lầu nhìn xuống, ma tà gần như đã đến sát chân thành, nhưng không tiến thêm được nữa, các tu sĩ bên dưới thành miễn cưỡng cản chúng lại ở đây.

Nhưng nhìn qua cũng biết, ai nấy đều bị thương nặng, hầu như ai cũng đã thành người đầy máu.

Tuyên Chi lập tức nhập thần phù, châm hương cầu thần. Một con khuyển trắng tuyền xuất hiện trên tường thành, chính là con Hao Thiên Khuyển khi trước — máu dính trên móng đã biến mất, lông nó lại trắng tinh, óng mượt, đôi mắt sáng rực.

Nó cúi đầu nhìn xuống dưới thành, khí tức ma tà dâng tràn khiến nó hắt hơi liên tục mấy cái, tỏ ra rất khó chịu, rồi ngẩng đầu tru lên một tràng dài, từng tiếng vang vọng, gần như xuyên phá trời đất.

Lần đầu tiên Tuyên Chi cảm nhận được sức mạnh thần lực từ Hao Thiên Khuyển, một loại chính khí trấn yêu trừ ma, bảo vệ chúng sinh, đến từ chủ nhân của nó, Nhị Lang Chân Quân.

Thì ra là do nàng trước đây suy nghĩ quá hạn hẹp. Dù là dị thế, thần linh vẫn không tiếc bảo hộ người có thể được bảo hộ.

Tà ma ngoài thành như bị kinh động, tan tác bỏ chạy. Cục diện lập tức xoay chuyển, các tu sĩ dưới thành ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dưới bầu trời u tối, một con khuyển trắng tai dài, thân hình mảnh dẻ, ngồi nghiêm trên đỉnh tường thành, lờ mờ có ánh thần quang phủ thân.

Lẽ nào... thật sự là Thần Khuyển sao? Trong đầu mọi người lúc này đều hiện lên cùng một suy nghĩ.

Hao Thiên Khuyển oai phong tru xong, dùng chân sau đạp một cái, phi thân từ tường thành xuống, nhanh nhẹn rượt theo đám tà ma bỏ chạy.

Tuyên Chi vội vàng kêu lên: “Hao Thiên Khuyển! Quay lại! Cho ngươi xương lớn! Cho ngươi gãi bụng!”

Bóng nó khựng lại một chút, quay đầu nhìn quanh đầy phấn khích, lưỡng lự giữa việc đi trừ yêu diệt ma và về nhà được gãi bụng. Cuối cùng nó lắc mạnh đầu, hớn hở lao vào đám tà ma. Bóng dáng trắng xóa ấy lập tức biến mất vào rừng hoang, gọi cũng không quay lại.

Tuyên Chi: “...” Xong rồi, nếu linh lực chưa tiêu hết, Hao Thiên Khuyển chắc chắn sẽ không chịu quay lại. Nàng ngửa mặt nhìn trời, than thở: Nhị Lang đại thần, cún nhà ngài hình như không nghe lời cho lắm ạ.

Nàng thậm chí còn hoài nghi, lúc trước Hao Thiên Khuyển chịu nghe lệnh nàng, căn bản chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi thôi!

Các tu sĩ dưới thành dọn dẹp tàn dư tà ma, dìu nhau quay về trên thành, xử lý đơn giản vết thương, rồi dùng đan dược, điều tức, một lúc lâu sau, mới có một người mở mắt, tò mò nhìn về phía Tuyên Chi.

Tuyên Chi cảm nhận được ánh mắt đổ dồn vào mình, quay đầu mỉm cười đáp lại. Nguyên chủ vốn là khuê tú, ít khi lộ mặt ra ngoài, chỉ quen vài người tu sĩ có quan hệ thân thiết với Tuyên Khánh, còn lại đều không quen.

Người trước mặt chính là một kẻ xa lạ.

Đối phương cũng mỉm cười đáp lại, tự giới thiệu: “Tuyên cô nương, tại hạ là Ô Trầm Túc, đa tạ cô nương và Thần Khuyển Hao Thiên đã cứu mạng. Nếu không, e rằng tại hạ đã bị tà ma kéo vào hoang dã mà nuốt sống rồi.”

Tuyên Chi liếc nhìn một cái, đúng thật trên người hắn có vết thương do bị cắn và lôi kéo.

Lúc nàng quan sát Ô Trầm Túc, hắn cũng đang mỉm cười nhìn nàng. Dưới lớp máu bám, đôi mắt phượng hơi xếch, con ngươi đen như nuốt hết ánh sáng, sâu hun hút, lại có phần vô thần. Tuyên Chi vô cớ thấy hơi quái dị, nhưng ý nghĩ ấy vụt qua nhanh, nhìn kỹ lại thì chẳng thấy có gì lạ.

Tà ma có thể biến thành hình người mà chúng ăn, ngụy trang đến mức không ai nhận ra. Nhưng nếu đã mạnh đến vậy, chắc không để mắt tới một nơi xa xôi hẻo lánh như Cửu Lê thành này.

Tuyên Chi không thể chắc chắn, để an toàn, nàng thử dùng thần phù triệu hồi Hao Thiên Khuyển, đồng thời liếc nhìn Tuyên Khánh đang ngồi điều tức bên cạnh.

Các tu sĩ khác cũng đang tự điều tức, không ai phát hiện điều gì bất thường.

Ô Trầm Túc như không để ý đến nghi ngờ của nàng, bắt chuyện một cách tự nhiên: “Thần Khuyển có thần lực, có thể trấn áp tà ma. Cô nương hẳn đã kế thừa thần phù của Tuyên tiên sư?”

Ngày mai Tuyên Chi sẽ vào thần miếu vẽ tượng thần, xem như công khai cho mọi người biết. Hơn nữa, nàng đã kết khế ước thành công với thần phù, cũng không sợ ai cướp đoạt nữa — một khi đã kết khế ước, nghĩa là có thần linh ban phúc, bất kể tu vi thế nào, người khác sẽ không dám cướp, vì đó là sự kính sợ đối với thần linh trong phù.

Nếu đắc tội thần linh, có cướp thần phù về thì thần cũng không nhận, có cầu cũng vô ích.

Nàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Ô Trầm Túc cười chúc mừng vài câu, rồi nói tiếp: “Tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng thấy thần linh này, xin cô nương chỉ giáo.”

Tuyên Chi đáp mập mờ: “Thần linh thế gian huyền ảo khó lường, chẳng phải phàm nhân nào cũng có thể biết hết được.”

Ô Trầm Túc gật đầu: “Cô nương nói chí lý.”

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Tại hạ từng thấy phù sư thỉnh thần, thường là mượn lực thần linh, lần đầu tiên thấy có người thỉnh ra chân thân hiển thế.”

Nghe hắn nói, Tuyên Chi cũng nhớ lại, hình như sách miêu tả cũng như thế. Ngay cả nam chính Long Ngạo Thiên là Vân Tri Ngôn thỉnh thần, cũng chỉ có thể thỉnh ra một bóng ảo của thần linh.

“Ngươi nhìn nhầm rồi, đó không phải chân thân.” Tuyên Chi không muốn nói chuyện tiếp, tập trung gọi Hao Thiên Khuyển về. Nó mà còn lang thang ngoài kia nữa, linh lực nàng lại sắp cạn rồi.

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.