0 chữ
Chương 19
Chương 19
Chẳng lẽ, Thân Đồ Đào thật sự định cưới nàng sao?
Tuyên Chi ngồi trên chiếc trường kỷ mềm mại, từng ngụm nhỏ uống cháo trắng ninh sánh mịn. Cháo nóng hổi trôi xuống bụng, lấn át vị đắng của thuốc vẫn còn vương trong cổ họng, khiến khoảnh khắc này, Tuyên Chi bỗng cảm động muốn khóc.
Sau khi được đưa về nhà họ Tuyên, nàng vẫn sốt cao không dứt, hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại. Tính từ lúc tỉnh dậy trong xe loan, xuyên vào quyển tiểu thuyết này mới vỏn vẹn năm ngày.
Trong năm ngày đó, nàng từ Cửu Lê xuất giá đến Bạch Vân Giản nơi gia tộc họ Vân ở, rồi từ Bạch Vân Giản bị lật ngược rơi xuống Bắc Minh Quỷ Vực, bây giờ lại quay về thành Cửu Lê — đúng là chạy khắp trời nam đất bắc, ngay cả con quay cũng không xoay nhiều như nàng. Mà suốt năm ngày ấy, ngoài vài miếng điểm tâm ăn trên xe loan, thứ vào bụng nàng chỉ còn lại là những thang thuốc đắng nghét.
Mãi đến giờ, nàng mới được ăn một bữa cơm nóng sốt.
Khi mạt thế xảy đến, cho dù là lúc chính phủ sụp đổ, xã hội hỗn loạn, Tuyên Chi cũng chưa từng khổ đến thế này.
Xuyên vào sách thực sự quá vất vả! Cái thế giới huyền huyễn khốn kiếp này!
“Chi Chi, mẹ biết con thấy tủi thân.” Tuyên mẫu vẫn luôn ngồi cạnh chăm sóc nàng, múc cháo, gắp thức ăn, ánh mắt đầy đau lòng.
Tuyên Chi chỉ là cảm thán cho số phận mình, không ngờ thân thể này lại dễ rơi lệ đến vậy. Nàng lau mắt đỏ hoe, mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cơm — chỉ là đồ ăn hơi nhạt, toàn rau xào thanh đạm, bởi nàng còn bệnh chưa khỏi, không thể ăn quá nhiều đồ tanh mặn.
Thấy dáng vẻ ấy của nàng, mẫu thân nàng lại thở dài, không biết lần thứ bao nhiêu, dịu giọng khuyên nhủ: “Gả con về nhà họ Vân, tất cả đều là vì muốn tốt cho con. Giờ tổ phụ con không còn, cha mẹ không đủ sức bảo vệ con, đại ca con tu vi cũng bình thường. Hiện tại, chỉ có nhà họ Vân mới có thể che chở được con.”
Đúng vậy, cho dù Tuyên Chi đã tỉnh lại, nói rõ rằng nhà họ Vân lật lọng, giở trò trên hôn ước, người nàng phải gả không phải là Vân Tri Ngôn – thiếu niên tài tuấn như rồng như phượng, mà là đệ đệ song sinh của hắn – Vân Tam công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, họ vẫn cho rằng đưa nàng trở về nhà họ Vân là lựa chọn tốt nhất.
Tuyên Chi chợt nhớ ra, trong nguyên tác tiểu thuyết, nguyên chủ cuối cùng bị ép gả cho Vân Tri Thận, gia tộc họ Tuyên dường như cũng không có phản ứng kịch liệt gì, cũng là kiểu cân nhắc lợi ích rồi chấp nhận thôi sao?
Cho đến khi nguyên chủ chết, Vân Tri Thận buông lời sỉ nhục thanh danh nàng, ca ca nàng mới không nhịn được nữa.
Người nhà họ Tuyên đều là nhân vật pháo hôi bên lề, đất diễn không nhiều, cũng chẳng được khắc họa tỉ mỉ. Nhưng từ những ký ức vụn vặt còn sót lại của nguyên chủ, có thể thấy người nhà này thực sự yêu thương nàng.
Tuyên Chi đặt đũa xuống, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng, khẽ cười không tiếng: “Có bảo vệ được hay không, cũng phải xem người ta có muốn bảo vệ hay không, mẹ, mẹ nói có đúng không?”
Có lẽ, nàng nên gác lại ký ức của nguyên chủ, dùng đôi mắt của chính mình để nhìn nhận mối quan hệ thân nhân này.
Tuyên Khánh cúi đầu ngồi một bên, không dám nhìn thẳng ánh mắt của muội muội, sợ phải thấy sự thất vọng và oán trách trong đó.
Đương nhiên hắn đã nghe về những hành vi hoang đường của vị Vân Tam công tử kia, hắn biết đó là một vũng bùn không đáy. Mặc dù hắn không tán thành chuyện này, nhưng cũng hiểu, lời phụ thân nói là thật. Họ không đủ sức bảo vệ muội muội, mà thành Cửu Lê này thật sự cần một pho tượng thần mới.
Tô Ỷ Hồng dù gì cũng là người ngoài, đối với hôn sự của Tuyên Chi, nàng xưa nay không có tiếng nói. Huống hồ, họ Tô cũng là đại tộc trong thành Cửu Lê, nàng cũng phải giữ thể diện.
Còn phụ thân Tuyên Chi, tuy không có thiên phú tu luyện, nhưng đầu óc kinh doanh lại rất nhạy bén. Gia tộc họ Tuyên hiện đứng đầu thành Cửu Lê, phần lớn sản nghiệp đều ở trong thành. So với cô con gái đã gả ra ngoài, rõ ràng ông coi trọng danh tiếng và địa vị của gia tộc hơn.
Ai cũng có sự cân nhắc của riêng mình.
Tuyên Chi hài lòng xoa bụng, cuối cùng cũng được ăn no, dè dặt gọi: “Cha, ca ca, dù có đưa con trở lại nhà họ Vân, e rằng cũng không thể đổi được tượng thần nữa rồi.”
Tuyên phụ lập tức cứng người, vội hỏi: “Tại sao?”
Tuyên Chi không trả lời, mà quay sang nhìn Tuyên Khánh: “Ca ca có mang theo đan dược hoặc phù lục bổ linh không?”
“Có, có chứ.” Tuyên Khánh lấy từ túi trữ vật bên người ra một lọ đan dược, đổ một viên đan màu xanh biếc vào nước rồi đưa cho nàng: “Muội đừng uống nhiều, đan điền của muội yếu, không chịu được linh khí quá mạnh, uống nửa ly là được rồi.”
“Cảm ơn ca.” Tuyên Chi nhận lấy nước thuốc, từng ngụm nhỏ đưa vào miệng. Đan bổ linh không có vị gì, chỉ có luồng khí thanh mát, xuống cổ họng liền hóa thành dòng linh khí len lỏi khắp kinh mạch, cuối cùng tụ lại nơi đan điền khí hải.
Cho dù có dùng đan dược hỗ trợ, cơ thể nàng vẫn rò rỉ rất nhiều linh khí, đan điền như cái nồi thủng đáy, không giữ được linh khí, chỉ giữ được mười phần thì còn lại chừng một hai phần.
Sau khi khôi phục chút linh lực, Tuyên Chi xòe tay, triệu hồi ra thần phù.
Lá phù màu vàng lặng lẽ lơ lửng trong tay nàng, bởi đã nhận chủ mới nên phù văn trên mặt phù thay đổi rất nhiều, khí tức toát ra cũng hoàn toàn khác trước.
Khi thần phù này còn ở trong tay Tuyên Lưu Viễn, thần lực uy nghiêm như núi, khiến người ta kính sợ. Giờ rơi vào tay Tuyên Chi, tuy thần lực không còn oai thế như xưa, nhưng vẫn sáng rực kim quang, khí tím lượn quanh.
Người nhà họ Tuyên lúc đầu thấy lá phù này thì chưa nhận ra ngay. Nhìn kỹ lại, Tuyên Khánh ban đầu là kinh ngạc, sau đó vui mừng reo lên: “Đây là thần phù của tổ phụ? Chi Chi, muội đã ký kết thành công với thần phù rồi sao?”
Tuyên Chi gật đầu: “Vâng, muội đã ký khế với thần phù của tổ phụ.”
Trước đó nàng không cố ý giấu giếm, chỉ là cơ thể yếu đuối lại đói meo, không còn sức, chỉ tiết lộ những chuyện quan trọng như nhà họ Vân giở trò trước.
Thật ra, nàng không ngờ người nhà họ Tuyên sẽ phản ứng như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dùng một mình nàng để đổi lấy sự an toàn cho cả thành Cửu Lê, họ làm vậy cũng không trách được. Dù sao thì, ban đầu nguyên chủ gả vào nhà họ Vân vốn cũng chỉ là một cuộc giao dịch. Gả cho nhị công tử thì sống dễ chịu hơn một chút, gả cho tam công tử thì chỉ là khổ hơn chút thôi.
Tuyên Chi ngồi trên chiếc trường kỷ mềm mại, từng ngụm nhỏ uống cháo trắng ninh sánh mịn. Cháo nóng hổi trôi xuống bụng, lấn át vị đắng của thuốc vẫn còn vương trong cổ họng, khiến khoảnh khắc này, Tuyên Chi bỗng cảm động muốn khóc.
Sau khi được đưa về nhà họ Tuyên, nàng vẫn sốt cao không dứt, hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại. Tính từ lúc tỉnh dậy trong xe loan, xuyên vào quyển tiểu thuyết này mới vỏn vẹn năm ngày.
Trong năm ngày đó, nàng từ Cửu Lê xuất giá đến Bạch Vân Giản nơi gia tộc họ Vân ở, rồi từ Bạch Vân Giản bị lật ngược rơi xuống Bắc Minh Quỷ Vực, bây giờ lại quay về thành Cửu Lê — đúng là chạy khắp trời nam đất bắc, ngay cả con quay cũng không xoay nhiều như nàng. Mà suốt năm ngày ấy, ngoài vài miếng điểm tâm ăn trên xe loan, thứ vào bụng nàng chỉ còn lại là những thang thuốc đắng nghét.
Khi mạt thế xảy đến, cho dù là lúc chính phủ sụp đổ, xã hội hỗn loạn, Tuyên Chi cũng chưa từng khổ đến thế này.
Xuyên vào sách thực sự quá vất vả! Cái thế giới huyền huyễn khốn kiếp này!
“Chi Chi, mẹ biết con thấy tủi thân.” Tuyên mẫu vẫn luôn ngồi cạnh chăm sóc nàng, múc cháo, gắp thức ăn, ánh mắt đầy đau lòng.
Tuyên Chi chỉ là cảm thán cho số phận mình, không ngờ thân thể này lại dễ rơi lệ đến vậy. Nàng lau mắt đỏ hoe, mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cơm — chỉ là đồ ăn hơi nhạt, toàn rau xào thanh đạm, bởi nàng còn bệnh chưa khỏi, không thể ăn quá nhiều đồ tanh mặn.
Thấy dáng vẻ ấy của nàng, mẫu thân nàng lại thở dài, không biết lần thứ bao nhiêu, dịu giọng khuyên nhủ: “Gả con về nhà họ Vân, tất cả đều là vì muốn tốt cho con. Giờ tổ phụ con không còn, cha mẹ không đủ sức bảo vệ con, đại ca con tu vi cũng bình thường. Hiện tại, chỉ có nhà họ Vân mới có thể che chở được con.”
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, họ vẫn cho rằng đưa nàng trở về nhà họ Vân là lựa chọn tốt nhất.
Tuyên Chi chợt nhớ ra, trong nguyên tác tiểu thuyết, nguyên chủ cuối cùng bị ép gả cho Vân Tri Thận, gia tộc họ Tuyên dường như cũng không có phản ứng kịch liệt gì, cũng là kiểu cân nhắc lợi ích rồi chấp nhận thôi sao?
Cho đến khi nguyên chủ chết, Vân Tri Thận buông lời sỉ nhục thanh danh nàng, ca ca nàng mới không nhịn được nữa.
Người nhà họ Tuyên đều là nhân vật pháo hôi bên lề, đất diễn không nhiều, cũng chẳng được khắc họa tỉ mỉ. Nhưng từ những ký ức vụn vặt còn sót lại của nguyên chủ, có thể thấy người nhà này thực sự yêu thương nàng.
Có lẽ, nàng nên gác lại ký ức của nguyên chủ, dùng đôi mắt của chính mình để nhìn nhận mối quan hệ thân nhân này.
Tuyên Khánh cúi đầu ngồi một bên, không dám nhìn thẳng ánh mắt của muội muội, sợ phải thấy sự thất vọng và oán trách trong đó.
Đương nhiên hắn đã nghe về những hành vi hoang đường của vị Vân Tam công tử kia, hắn biết đó là một vũng bùn không đáy. Mặc dù hắn không tán thành chuyện này, nhưng cũng hiểu, lời phụ thân nói là thật. Họ không đủ sức bảo vệ muội muội, mà thành Cửu Lê này thật sự cần một pho tượng thần mới.
Tô Ỷ Hồng dù gì cũng là người ngoài, đối với hôn sự của Tuyên Chi, nàng xưa nay không có tiếng nói. Huống hồ, họ Tô cũng là đại tộc trong thành Cửu Lê, nàng cũng phải giữ thể diện.
Còn phụ thân Tuyên Chi, tuy không có thiên phú tu luyện, nhưng đầu óc kinh doanh lại rất nhạy bén. Gia tộc họ Tuyên hiện đứng đầu thành Cửu Lê, phần lớn sản nghiệp đều ở trong thành. So với cô con gái đã gả ra ngoài, rõ ràng ông coi trọng danh tiếng và địa vị của gia tộc hơn.
Ai cũng có sự cân nhắc của riêng mình.
Tuyên Chi hài lòng xoa bụng, cuối cùng cũng được ăn no, dè dặt gọi: “Cha, ca ca, dù có đưa con trở lại nhà họ Vân, e rằng cũng không thể đổi được tượng thần nữa rồi.”
Tuyên phụ lập tức cứng người, vội hỏi: “Tại sao?”
Tuyên Chi không trả lời, mà quay sang nhìn Tuyên Khánh: “Ca ca có mang theo đan dược hoặc phù lục bổ linh không?”
“Có, có chứ.” Tuyên Khánh lấy từ túi trữ vật bên người ra một lọ đan dược, đổ một viên đan màu xanh biếc vào nước rồi đưa cho nàng: “Muội đừng uống nhiều, đan điền của muội yếu, không chịu được linh khí quá mạnh, uống nửa ly là được rồi.”
“Cảm ơn ca.” Tuyên Chi nhận lấy nước thuốc, từng ngụm nhỏ đưa vào miệng. Đan bổ linh không có vị gì, chỉ có luồng khí thanh mát, xuống cổ họng liền hóa thành dòng linh khí len lỏi khắp kinh mạch, cuối cùng tụ lại nơi đan điền khí hải.
Cho dù có dùng đan dược hỗ trợ, cơ thể nàng vẫn rò rỉ rất nhiều linh khí, đan điền như cái nồi thủng đáy, không giữ được linh khí, chỉ giữ được mười phần thì còn lại chừng một hai phần.
Sau khi khôi phục chút linh lực, Tuyên Chi xòe tay, triệu hồi ra thần phù.
Lá phù màu vàng lặng lẽ lơ lửng trong tay nàng, bởi đã nhận chủ mới nên phù văn trên mặt phù thay đổi rất nhiều, khí tức toát ra cũng hoàn toàn khác trước.
Khi thần phù này còn ở trong tay Tuyên Lưu Viễn, thần lực uy nghiêm như núi, khiến người ta kính sợ. Giờ rơi vào tay Tuyên Chi, tuy thần lực không còn oai thế như xưa, nhưng vẫn sáng rực kim quang, khí tím lượn quanh.
Người nhà họ Tuyên lúc đầu thấy lá phù này thì chưa nhận ra ngay. Nhìn kỹ lại, Tuyên Khánh ban đầu là kinh ngạc, sau đó vui mừng reo lên: “Đây là thần phù của tổ phụ? Chi Chi, muội đã ký kết thành công với thần phù rồi sao?”
Tuyên Chi gật đầu: “Vâng, muội đã ký khế với thần phù của tổ phụ.”
Trước đó nàng không cố ý giấu giếm, chỉ là cơ thể yếu đuối lại đói meo, không còn sức, chỉ tiết lộ những chuyện quan trọng như nhà họ Vân giở trò trước.
Thật ra, nàng không ngờ người nhà họ Tuyên sẽ phản ứng như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dùng một mình nàng để đổi lấy sự an toàn cho cả thành Cửu Lê, họ làm vậy cũng không trách được. Dù sao thì, ban đầu nguyên chủ gả vào nhà họ Vân vốn cũng chỉ là một cuộc giao dịch. Gả cho nhị công tử thì sống dễ chịu hơn một chút, gả cho tam công tử thì chỉ là khổ hơn chút thôi.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
