0 chữ
Chương 13
Quyển 1 - Chương 9
Trong lúc Tiêu Nhiên còn đang ngơ ngác thì điện thoại lại liên tiếp nhận được mấy tin nhắn hình. Khi Tiêu Nhiên nhấn mở ra, thấy rõ mấy tấm ảnh nhận được, cả người cô đều cảm thấy không ổn!
“Hệ thống, là cậu bạn trai của gã tra nam!”
Vì vấn đề riêng tư, hệ thống đang tò mò không biết tin nhắn gì có thể làm một Tiêu Nhiên luôn bình tĩnh lộ ra vẻ mặt kinh hãi như vậy thì đã được cô gọi trong đầu.
【 Bạn trai của gã tra nam? Vậy cậu ta đã gửi gì thế? 】
“Mấy tấm ảnh, là ảnh chụp chung trước đây của gã tra nam và cậu ta.” Vì đã được chủ hệ thống sửa đổi, cho nên ảnh chụp chung của gã tra nam và bạn trai đương nhiên đã biến thành gương mặt của Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên nhìn “chính mình” trong điện thoại cùng một người đàn ông xa lạ hoặc đang nhìn nhau đắm đuối, hoặc đang đan tay vào nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
【 Vậy thì chị không có gì phải sợ cả, thời điểm em đưa chị đến đây rất kịp thời, hai người chắc mới chỉ ở giai đoạn nắm tay thôi đúng không? 】 Hệ thống không cần phân tích cũng có thể đoán ra những tấm ảnh mà cậu bạn trai kia gửi tới không thể nào có ảnh quá giới hạn được.
“Chuyện này chưa chắc đâu…” Tiêu Nhiên nhanh chóng xóa mấy tin nhắn hình đó đi, sau đó soạn một tin nhắn gửi cho cậu bạn trai của gã tra nam.
【 Cậu muốn làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi! 】
Tiêu Nhiên cuối cùng cũng đã đánh giá sai sự kiên nhẫn của cậu bạn trai kia. Cô vốn tưởng rằng sau một thời gian dài không liên lạc như vậy, cậu ta hẳn đã không còn hứng thú với mình, quay sang tòm tem với người khác rồi mới phải.
【 Ai đồng ý chia tay với cậu? Tiêu Nhiên, Cừ Dương tôi là người cậu nói theo đuổi là theo đuổi, nói đá là đá được sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là người dễ dãi như vậy! 】
Lời hồi đáp của Cừ Dương, bạn trai của gã tra nam, làm Tiêu Nhiên nhíu mày chặt hơn.
【 Vậy cậu muốn thế nào? Cậu không ngây thơ đến mức cho rằng dùng mấy tấm ảnh trông rất bình thường đó là có thể uy hϊếp được tôi đấy chứ? 】
【 Tiêu Nhiên, vậy cậu cũng đừng ngây thơ cho rằng, bà phú bà nhà cậu sau khi nhìn thấy ảnh cậu tay trong tay với một người đàn ông mà vẫn có thể thờ ơ nhé? 】
…
Hai người đàn ông tay trong tay đúng là rất kỳ cục, nhưng… cũng không đến mức làm Mộ Nhã Nhạc nổi trận lôi đình chứ?
Tiêu Nhiên ôm một tia may mắn, đem vấn đề của mình hỏi hệ thống, và câu trả lời nhận được là: 【 Chị ơi, rất tiếc phải báo cho chị biết, ở thế giới này, nữ thì khó nói, nhưng hai người đàn ông nắm tay nhau thì tuyệt đối sẽ bị xem là gay! 】
A… Thật đau đầu! Không đợi Tiêu Nhiên nghĩ ra cách dùng tiền để mua chuộc Cừ Dương này, khiến cậu ta và mình chia tay trong hòa bình, tin nhắn của Cừ Dương lại đến. Có lẽ cảm thấy giọng điệu tin nhắn trước không tốt, tin nhắn lần này, giọng điệu của Cừ Dương rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
【 Tiểu Nhiên, anh thật sự không muốn chúng ta phải đi đến bước chia tay. Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì, em nói cho anh biết, anh sửa là được chứ gì? Anh thật sự rất yêu em. 】
Yêu tôi? Sợ là yêu tiền của tôi thì có? Đáng tiếc, số tiền đó là của Mộ Nhã Nhạc. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi Tiêu Nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh đầy vẻ chế giễu.
Hệ thống không thể xem tin nhắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, chợt thấy dáng vẻ lạnh lùng hiếm có này của cô, cả cục bông trắng đột nhiên co rúm lại rồi giãn ra, cùng với đó là hai vệt hồng ửng lên. Chết mất, chị gái như thế này cũng ngầu quá đi!
【 Tiểu Nhiên, hay là thế này, chúng ta gặp mặt nói chuyện rõ ràng, lát nữa 3 giờ, ở “Cà phê Góc Phố”, không gặp không về. 】 Cừ Dương thấy Tiêu Nhiên mãi không trả lời tin nhắn, liền tự mình hẹn địa điểm gặp mặt.
Không gặp không về, ai thèm quan tâm cậu!
Tiêu Nhiên nhấn giữ màn hình, đang định xóa cuộc trò chuyện này đi thì, “Ting”, một tin nhắn nữa lại đến.
【 Nhất định phải đến, tôi đợi đến 4 giờ mà không thấy người, tôi sẽ gửi ảnh chụp chung của chúng ta cho bà phú bà nhà cậu! 】
“…” Nói không gặp không về đâu rồi? Sự kiên nhẫn của cậu chỉ kéo dài được một tiếng thôi à? Ít nhất cũng phải đợi một ngày để tôi thấy thành ý của cậu chứ? Tiêu Nhiên nắm chặt điện thoại một lúc lâu mới không cam tâm mở bản đồ lên, chuẩn bị đến điểm hẹn với Cừ Dương kia. Tuy không biết cậu ta có phương thức liên lạc hay hòm thư của Mộ Nhã Nhạc không, nhưng mình vẫn không thể mạo hiểm như vậy. Rốt cuộc, gần đây Mộ Nhã Nhạc mới chịu cười với mình nhiều hơn một chút.
Đúng 3 giờ chiều, Tiêu Nhiên đúng giờ bước vào “Cà phê Góc Phố”. Vừa đẩy cửa ra, một giọng nam kích động đã vang lên: “Tiểu Nhiên, bên này bên này!”
Tiêu Nhiên quay đầu nhìn lại, chính là người đàn ông trong tấm ảnh chụp chung với “chính mình”.
Lờ đi sự nhiệt tình của Cừ Dương, Tiêu Nhiên với vẻ mặt vô cảm đi đến đối diện cậu ta, kéo ghế ra ngồi xuống, ra vẻ ta đây và cậu không thân.
Tuy nhiên, Cừ Dương dường như không nhận ra sự không vui của Tiêu Nhiên, cậu ta hai tay chống cằm, bĩu môi, nũng nịu nói: “Tiểu Nhiên, tốt quá, anh quả nhiên đã đến gặp em. Cho nên, trong lòng anh vẫn còn quan tâm em đúng không?”
??? Xin lỗi? Không phải cậu uy hϊếp tôi đến đây sao?
Tiêu Nhiên nhàn nhạt liếc Cừ Dương một cái, lạnh lùng nói: “Đừng diễn nữa, một thằng đàn ông mà cố tình tỏ ra đáng yêu như vậy, thật ghê tởm!”
“…” Câu nói độc miệng bất ngờ của Tiêu Nhiên không chỉ dọa Cừ Dương giật mình mà còn dọa cả hệ thống giật nảy.
【 Chị ơi, chị có thật là chị gái dịu dàng chu đáo mà em biết không vậy? 】
“Tôi vẫn luôn như vậy mà? Dù ngày thường tôi trông có vẻ hiền lành, nhưng không có nghĩa là tôi không biết nổi giận nhé?”
【…】 Hệ thống rất muốn nói với Tiêu Nhiên, khi đối xử với Mộ Nhã Nhạc, bất kể đối phương lạnh nhạt thế nào, chị đều hiền lành đến mức giống như một kẻ khổ da^ʍ! Tình cảm là, chị gái chỉ đặc biệt có kiên nhẫn với con gái thôi sao?
“A…” Cừ Dương cũng không biết trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu Nhiên còn mất tập trung nói chuyện với hệ thống vài câu. Cậu ta mím đôi môi đang bĩu ra của mình, trở lại giọng nói bình thường. “Trước đây không phải anh thích nhất dáng vẻ đó của em sao? Sao nào? Ở cùng bà phú bà nhà anh lâu quá, khẩu vị thay đổi rồi à?”
“Ừm, đúng là đã thay đổi.” Tiêu Nhiên gật đầu, nhân cơ hội nói: “Cho nên tôi muốn chia tay với cậu.”
“Nhưng em không muốn chia tay!” Cừ Dương kích động cao giọng, hai tay đặt trên bàn cũng định nắm lấy tay Tiêu Nhiên nhưng đã bị cô né được. “Tiểu Nhiên, đừng như vậy, nếu anh thích kiểu lạnh lùng một chút, bá đạo một chút, em cũng có thể trở thành như vậy mà…”
“Việc gì phải thế?” Vẻ mặt Tiêu Nhiên càng ngày càng mất kiên nhẫn, nguyên liệu nấu ăn tối nay cô còn chưa mua! Cô không muốn lãng phí cả buổi chiều cho người đàn ông này. “Cừ tiên sinh, cậu cứ thừa nhận thẳng đi, cậu căn bản không thích tôi, cậu chỉ nhắm vào việc tiền của tôi dễ lừa thôi đúng không? Đáng tiếc, gần đây tôi thật sự không có tiền, những thứ cậu muốn tôi đều không mua cho cậu được. Cừ tiên sinh, cậu hà tất phải bám riết lấy tôi làm gì? Ngoại hình của cậu cũng không tệ, tôi nghĩ bên ngoài hẳn là có hằng hà sa số những người đàn ông có tiền thích kiểu của cậu đó?”
“Không có tiền?” Cừ Dương đầy ẩn ý nhìn Tiêu Nhiên một cái, “Nhưng vừa rồi Tiểu Nhiên cậu lái một chiếc xe mới đến đây đúng không? Mẫu mới nhất, phiên bản giới hạn, giá trên trời đó!”
“Chính vì mua chiếc xe này nên mới không còn tiền. Còn tiêu lố cả tiền tiêu vặt mấy tháng của tôi. Kim chủ của tôi không thể thấy tôi tiêu xài phung phí nên đã lấy lại thẻ của bà ấy đưa cho tôi rồi.” Tiêu Nhiên tiếp tục bịa chuyện mà mặt không đổi sắc.
“…” Cừ Dương gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, dường như muốn xuyên qua biểu cảm của cô để xem cô có đang nói dối không. Tuy nhiên, chẳng nhìn ra được gì cả. Tiêu Nhiên này, mới hơn một tháng không gặp mà đã thay đổi lớn như vậy? Cừ Dương giãn đôi mày đang nhíu chặt, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú. “Kể cả Tiểu Nhiên bây giờ không có tiền, em vẫn thích Tiểu Nhiên.”
“Cậu…”
Tiêu Nhiên không tin một Cừ Dương mở miệng ngậm miệng đều đòi mình mua đồ cho lại thật lòng thích gã tra nam!
“Đùa thôi ~” Cừ Dương quyết định không trêu Tiêu Nhiên nữa. Đúng vậy, cậu ta chính là thích tiền! Nếu Tiêu Nhiên đã thẳng thắn với mình là hiện tại không có tiền và chắc chắn sẽ không tiêu tiền cho mình nữa, cậu ta hà tất phải tự tìm mất mặt mà bám lấy người ta? Theo tính cách của cậu ta, nên đổi mục tiêu rồi. Tiêu Nhiên nói không sai, đàn ông thích kiểu của cậu ta, bên ngoài nhiều vô số kể, chẳng qua… Cừ Dương lướt qua gương mặt tinh xảo, sống mũi thẳng và đôi môi đỏ mọng nước của Tiêu Nhiên. Trước đây chỉ nghĩ đến việc lừa tiền Tiêu Nhiên, không để ý kỹ, người trước mắt lại là một cực phẩm như vậy!
Đáng tiếc, cực phẩm như vậy lại có chủ. Cừ Dương rất không cam tâm, cậu ta không muốn dứt khoát buông tay như vậy. Một Tiêu Nhiên ngon miệng thế này, thỉnh thoảng gọi ra ngoài lên giường một lần cũng không tệ. Đáng tiếc Tiêu Nhiên nhất quyết đòi chia tay, mình lại không thể thật sự không muốn sống nữa mà chạy đi nói cho Mộ Nhã Nhạc, người phụ nữ tàn nhẫn đó, biết Tiêu Nhiên và mình có một chân, để ép buộc Tiêu Nhiên ở bên mình.
Đúng vậy, ngay từ đầu, những tấm ảnh Cừ Dương dùng để uy hϊếp Tiêu Nhiên chỉ là để lừa cô ra gặp mặt. Cừ Dương không dám thật sự gửi ảnh chụp chung của hai người cho Mộ Nhã Nhạc, kể cả có che mặt mình đi cũng không được! Với thủ đoạn của Mộ Nhã Nhạc, nhận được ảnh không thể nào không tra ra được mình! Đến lúc đó, mình sẽ phải nhận lấy sự trả thù như thế nào, Cừ Dương căn bản không dám cược. Hơn nữa, mình cũng không có phương thức liên lạc của người phụ nữ đó.
Nhưng thật sự phải thả đi con cừu non ngon miệng trước mắt này sao…
Cừ Dương khẽ nheo mắt, cậu ta liếʍ khóe miệng, đột ngột vươn tay, một phen nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tiêu Nhiên.
“Tiêu Nhiên, cậu làm với tôi một lần đi? Làm một lần, chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình, tôi cũng sẽ không nói chuyện của chúng ta cho bà phú bà nhà cậu, những tấm ảnh đó tôi sẽ xóa hết.”
Những người mình từng qua lại, chưa có ai là không bị mình ăn vào miệng cả!
Đồ thần kinh này! Tiêu Nhiên tức giận vội vàng đưa tay đẩy Cừ Dương ra và dùng sức giằng cằm mình ra, không ngờ lại bị Cừ Dương nắm lấy tay.
“Buông tay! Cừ Dương cậu phát điên gì thế!”
“Ủa? Tay cậu nhỏ thế? Trắng trẻo mịn màng, sao giống tay con gái vậy?” Cừ Dương nhìn bàn tay bị mình nắm lấy, trong lòng lóe lên một tia nghi ngờ. Đốt ngón tay này, khung xương này, mình từng qua lại với bao nhiêu đàn ông, không một ai có bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo như vậy. Nhưng tay đã đẹp như thế, những bộ phận khác trên cơ thể thì sao? Cừ Dương càng nghĩ càng hưng phấn, lại một lần nữa nói với Tiêu Nhiên: “Thế nào? Tiểu Nhiên, làm với tôi một lần đi?”
Tiêu Nhiên làm thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Cừ Dương, nghe thấy yêu cầu vô lý của cậu ta, ngược lại cô bình tĩnh lại.
“Cừ Dương, cậu thích đàn ông đúng không?”
“Đương nhiên, đặc biệt là người đàn ông xinh đẹp như cậu ~” Cừ Dương vừa trả lời, vừa liếc mắt đưa tình với Tiêu Nhiên.
“Nhưng tôi là phụ nữ mà!” Tiêu Nhiên chủ động ghé sát lại gần Cừ Dương, khóe miệng nhếch lên, nói từng chữ một.
“Hệ thống, là cậu bạn trai của gã tra nam!”
Vì vấn đề riêng tư, hệ thống đang tò mò không biết tin nhắn gì có thể làm một Tiêu Nhiên luôn bình tĩnh lộ ra vẻ mặt kinh hãi như vậy thì đã được cô gọi trong đầu.
【 Bạn trai của gã tra nam? Vậy cậu ta đã gửi gì thế? 】
“Mấy tấm ảnh, là ảnh chụp chung trước đây của gã tra nam và cậu ta.” Vì đã được chủ hệ thống sửa đổi, cho nên ảnh chụp chung của gã tra nam và bạn trai đương nhiên đã biến thành gương mặt của Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên nhìn “chính mình” trong điện thoại cùng một người đàn ông xa lạ hoặc đang nhìn nhau đắm đuối, hoặc đang đan tay vào nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Chuyện này chưa chắc đâu…” Tiêu Nhiên nhanh chóng xóa mấy tin nhắn hình đó đi, sau đó soạn một tin nhắn gửi cho cậu bạn trai của gã tra nam.
【 Cậu muốn làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi! 】
Tiêu Nhiên cuối cùng cũng đã đánh giá sai sự kiên nhẫn của cậu bạn trai kia. Cô vốn tưởng rằng sau một thời gian dài không liên lạc như vậy, cậu ta hẳn đã không còn hứng thú với mình, quay sang tòm tem với người khác rồi mới phải.
【 Ai đồng ý chia tay với cậu? Tiêu Nhiên, Cừ Dương tôi là người cậu nói theo đuổi là theo đuổi, nói đá là đá được sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là người dễ dãi như vậy! 】
【 Vậy cậu muốn thế nào? Cậu không ngây thơ đến mức cho rằng dùng mấy tấm ảnh trông rất bình thường đó là có thể uy hϊếp được tôi đấy chứ? 】
【 Tiêu Nhiên, vậy cậu cũng đừng ngây thơ cho rằng, bà phú bà nhà cậu sau khi nhìn thấy ảnh cậu tay trong tay với một người đàn ông mà vẫn có thể thờ ơ nhé? 】
…
Hai người đàn ông tay trong tay đúng là rất kỳ cục, nhưng… cũng không đến mức làm Mộ Nhã Nhạc nổi trận lôi đình chứ?
Tiêu Nhiên ôm một tia may mắn, đem vấn đề của mình hỏi hệ thống, và câu trả lời nhận được là: 【 Chị ơi, rất tiếc phải báo cho chị biết, ở thế giới này, nữ thì khó nói, nhưng hai người đàn ông nắm tay nhau thì tuyệt đối sẽ bị xem là gay! 】
A… Thật đau đầu! Không đợi Tiêu Nhiên nghĩ ra cách dùng tiền để mua chuộc Cừ Dương này, khiến cậu ta và mình chia tay trong hòa bình, tin nhắn của Cừ Dương lại đến. Có lẽ cảm thấy giọng điệu tin nhắn trước không tốt, tin nhắn lần này, giọng điệu của Cừ Dương rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Yêu tôi? Sợ là yêu tiền của tôi thì có? Đáng tiếc, số tiền đó là của Mộ Nhã Nhạc. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi Tiêu Nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh đầy vẻ chế giễu.
Hệ thống không thể xem tin nhắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, chợt thấy dáng vẻ lạnh lùng hiếm có này của cô, cả cục bông trắng đột nhiên co rúm lại rồi giãn ra, cùng với đó là hai vệt hồng ửng lên. Chết mất, chị gái như thế này cũng ngầu quá đi!
【 Tiểu Nhiên, hay là thế này, chúng ta gặp mặt nói chuyện rõ ràng, lát nữa 3 giờ, ở “Cà phê Góc Phố”, không gặp không về. 】 Cừ Dương thấy Tiêu Nhiên mãi không trả lời tin nhắn, liền tự mình hẹn địa điểm gặp mặt.
Không gặp không về, ai thèm quan tâm cậu!
Tiêu Nhiên nhấn giữ màn hình, đang định xóa cuộc trò chuyện này đi thì, “Ting”, một tin nhắn nữa lại đến.
【 Nhất định phải đến, tôi đợi đến 4 giờ mà không thấy người, tôi sẽ gửi ảnh chụp chung của chúng ta cho bà phú bà nhà cậu! 】
“…” Nói không gặp không về đâu rồi? Sự kiên nhẫn của cậu chỉ kéo dài được một tiếng thôi à? Ít nhất cũng phải đợi một ngày để tôi thấy thành ý của cậu chứ? Tiêu Nhiên nắm chặt điện thoại một lúc lâu mới không cam tâm mở bản đồ lên, chuẩn bị đến điểm hẹn với Cừ Dương kia. Tuy không biết cậu ta có phương thức liên lạc hay hòm thư của Mộ Nhã Nhạc không, nhưng mình vẫn không thể mạo hiểm như vậy. Rốt cuộc, gần đây Mộ Nhã Nhạc mới chịu cười với mình nhiều hơn một chút.
Đúng 3 giờ chiều, Tiêu Nhiên đúng giờ bước vào “Cà phê Góc Phố”. Vừa đẩy cửa ra, một giọng nam kích động đã vang lên: “Tiểu Nhiên, bên này bên này!”
Tiêu Nhiên quay đầu nhìn lại, chính là người đàn ông trong tấm ảnh chụp chung với “chính mình”.
Lờ đi sự nhiệt tình của Cừ Dương, Tiêu Nhiên với vẻ mặt vô cảm đi đến đối diện cậu ta, kéo ghế ra ngồi xuống, ra vẻ ta đây và cậu không thân.
Tuy nhiên, Cừ Dương dường như không nhận ra sự không vui của Tiêu Nhiên, cậu ta hai tay chống cằm, bĩu môi, nũng nịu nói: “Tiểu Nhiên, tốt quá, anh quả nhiên đã đến gặp em. Cho nên, trong lòng anh vẫn còn quan tâm em đúng không?”
??? Xin lỗi? Không phải cậu uy hϊếp tôi đến đây sao?
Tiêu Nhiên nhàn nhạt liếc Cừ Dương một cái, lạnh lùng nói: “Đừng diễn nữa, một thằng đàn ông mà cố tình tỏ ra đáng yêu như vậy, thật ghê tởm!”
“…” Câu nói độc miệng bất ngờ của Tiêu Nhiên không chỉ dọa Cừ Dương giật mình mà còn dọa cả hệ thống giật nảy.
【 Chị ơi, chị có thật là chị gái dịu dàng chu đáo mà em biết không vậy? 】
“Tôi vẫn luôn như vậy mà? Dù ngày thường tôi trông có vẻ hiền lành, nhưng không có nghĩa là tôi không biết nổi giận nhé?”
【…】 Hệ thống rất muốn nói với Tiêu Nhiên, khi đối xử với Mộ Nhã Nhạc, bất kể đối phương lạnh nhạt thế nào, chị đều hiền lành đến mức giống như một kẻ khổ da^ʍ! Tình cảm là, chị gái chỉ đặc biệt có kiên nhẫn với con gái thôi sao?
“A…” Cừ Dương cũng không biết trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu Nhiên còn mất tập trung nói chuyện với hệ thống vài câu. Cậu ta mím đôi môi đang bĩu ra của mình, trở lại giọng nói bình thường. “Trước đây không phải anh thích nhất dáng vẻ đó của em sao? Sao nào? Ở cùng bà phú bà nhà anh lâu quá, khẩu vị thay đổi rồi à?”
“Ừm, đúng là đã thay đổi.” Tiêu Nhiên gật đầu, nhân cơ hội nói: “Cho nên tôi muốn chia tay với cậu.”
“Nhưng em không muốn chia tay!” Cừ Dương kích động cao giọng, hai tay đặt trên bàn cũng định nắm lấy tay Tiêu Nhiên nhưng đã bị cô né được. “Tiểu Nhiên, đừng như vậy, nếu anh thích kiểu lạnh lùng một chút, bá đạo một chút, em cũng có thể trở thành như vậy mà…”
“Việc gì phải thế?” Vẻ mặt Tiêu Nhiên càng ngày càng mất kiên nhẫn, nguyên liệu nấu ăn tối nay cô còn chưa mua! Cô không muốn lãng phí cả buổi chiều cho người đàn ông này. “Cừ tiên sinh, cậu cứ thừa nhận thẳng đi, cậu căn bản không thích tôi, cậu chỉ nhắm vào việc tiền của tôi dễ lừa thôi đúng không? Đáng tiếc, gần đây tôi thật sự không có tiền, những thứ cậu muốn tôi đều không mua cho cậu được. Cừ tiên sinh, cậu hà tất phải bám riết lấy tôi làm gì? Ngoại hình của cậu cũng không tệ, tôi nghĩ bên ngoài hẳn là có hằng hà sa số những người đàn ông có tiền thích kiểu của cậu đó?”
“Không có tiền?” Cừ Dương đầy ẩn ý nhìn Tiêu Nhiên một cái, “Nhưng vừa rồi Tiểu Nhiên cậu lái một chiếc xe mới đến đây đúng không? Mẫu mới nhất, phiên bản giới hạn, giá trên trời đó!”
“Chính vì mua chiếc xe này nên mới không còn tiền. Còn tiêu lố cả tiền tiêu vặt mấy tháng của tôi. Kim chủ của tôi không thể thấy tôi tiêu xài phung phí nên đã lấy lại thẻ của bà ấy đưa cho tôi rồi.” Tiêu Nhiên tiếp tục bịa chuyện mà mặt không đổi sắc.
“…” Cừ Dương gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, dường như muốn xuyên qua biểu cảm của cô để xem cô có đang nói dối không. Tuy nhiên, chẳng nhìn ra được gì cả. Tiêu Nhiên này, mới hơn một tháng không gặp mà đã thay đổi lớn như vậy? Cừ Dương giãn đôi mày đang nhíu chặt, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú. “Kể cả Tiểu Nhiên bây giờ không có tiền, em vẫn thích Tiểu Nhiên.”
“Cậu…”
Tiêu Nhiên không tin một Cừ Dương mở miệng ngậm miệng đều đòi mình mua đồ cho lại thật lòng thích gã tra nam!
“Đùa thôi ~” Cừ Dương quyết định không trêu Tiêu Nhiên nữa. Đúng vậy, cậu ta chính là thích tiền! Nếu Tiêu Nhiên đã thẳng thắn với mình là hiện tại không có tiền và chắc chắn sẽ không tiêu tiền cho mình nữa, cậu ta hà tất phải tự tìm mất mặt mà bám lấy người ta? Theo tính cách của cậu ta, nên đổi mục tiêu rồi. Tiêu Nhiên nói không sai, đàn ông thích kiểu của cậu ta, bên ngoài nhiều vô số kể, chẳng qua… Cừ Dương lướt qua gương mặt tinh xảo, sống mũi thẳng và đôi môi đỏ mọng nước của Tiêu Nhiên. Trước đây chỉ nghĩ đến việc lừa tiền Tiêu Nhiên, không để ý kỹ, người trước mắt lại là một cực phẩm như vậy!
Đáng tiếc, cực phẩm như vậy lại có chủ. Cừ Dương rất không cam tâm, cậu ta không muốn dứt khoát buông tay như vậy. Một Tiêu Nhiên ngon miệng thế này, thỉnh thoảng gọi ra ngoài lên giường một lần cũng không tệ. Đáng tiếc Tiêu Nhiên nhất quyết đòi chia tay, mình lại không thể thật sự không muốn sống nữa mà chạy đi nói cho Mộ Nhã Nhạc, người phụ nữ tàn nhẫn đó, biết Tiêu Nhiên và mình có một chân, để ép buộc Tiêu Nhiên ở bên mình.
Đúng vậy, ngay từ đầu, những tấm ảnh Cừ Dương dùng để uy hϊếp Tiêu Nhiên chỉ là để lừa cô ra gặp mặt. Cừ Dương không dám thật sự gửi ảnh chụp chung của hai người cho Mộ Nhã Nhạc, kể cả có che mặt mình đi cũng không được! Với thủ đoạn của Mộ Nhã Nhạc, nhận được ảnh không thể nào không tra ra được mình! Đến lúc đó, mình sẽ phải nhận lấy sự trả thù như thế nào, Cừ Dương căn bản không dám cược. Hơn nữa, mình cũng không có phương thức liên lạc của người phụ nữ đó.
Nhưng thật sự phải thả đi con cừu non ngon miệng trước mắt này sao…
Cừ Dương khẽ nheo mắt, cậu ta liếʍ khóe miệng, đột ngột vươn tay, một phen nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tiêu Nhiên.
“Tiêu Nhiên, cậu làm với tôi một lần đi? Làm một lần, chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình, tôi cũng sẽ không nói chuyện của chúng ta cho bà phú bà nhà cậu, những tấm ảnh đó tôi sẽ xóa hết.”
Những người mình từng qua lại, chưa có ai là không bị mình ăn vào miệng cả!
Đồ thần kinh này! Tiêu Nhiên tức giận vội vàng đưa tay đẩy Cừ Dương ra và dùng sức giằng cằm mình ra, không ngờ lại bị Cừ Dương nắm lấy tay.
“Buông tay! Cừ Dương cậu phát điên gì thế!”
“Ủa? Tay cậu nhỏ thế? Trắng trẻo mịn màng, sao giống tay con gái vậy?” Cừ Dương nhìn bàn tay bị mình nắm lấy, trong lòng lóe lên một tia nghi ngờ. Đốt ngón tay này, khung xương này, mình từng qua lại với bao nhiêu đàn ông, không một ai có bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo như vậy. Nhưng tay đã đẹp như thế, những bộ phận khác trên cơ thể thì sao? Cừ Dương càng nghĩ càng hưng phấn, lại một lần nữa nói với Tiêu Nhiên: “Thế nào? Tiểu Nhiên, làm với tôi một lần đi?”
Tiêu Nhiên làm thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Cừ Dương, nghe thấy yêu cầu vô lý của cậu ta, ngược lại cô bình tĩnh lại.
“Cừ Dương, cậu thích đàn ông đúng không?”
“Đương nhiên, đặc biệt là người đàn ông xinh đẹp như cậu ~” Cừ Dương vừa trả lời, vừa liếc mắt đưa tình với Tiêu Nhiên.
“Nhưng tôi là phụ nữ mà!” Tiêu Nhiên chủ động ghé sát lại gần Cừ Dương, khóe miệng nhếch lên, nói từng chữ một.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
