0 chữ
Chương 1
Chương 1
Nếu nói trên đời có ai ghét xuyên không nhất, chắc chắn phải kể đến Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu vốn dĩ chẳng thiếu gì trong cuộc sống, gia đình để lại cho cô một căn nhà tổ khang trang, thêm ba căn nhà cho thuê đều đặn sinh lời. Mỗi ngày của cô trôi qua yên bình đến mức nhàn hạ.
Chẳng cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, cô dành thời gian ở nhà chơi game, ăn cơm hộp, rồi vui vẻ "chill" qua ngày. Cuộc sống ấy đúng chuẩn "tiên giới" trong mắt bao người. Và Hạ Chiêu thì tận hưởng nó đến mức chẳng bao giờ muốn thay đổi.
Đổi lại để làm gì? Đang sống sung sướиɠ thế này mà!
Nhưng mà, ông bà xưa nói cấm có sai: “Sống sung sướиɠ quá thì kiểu gì cũng... bị “nhòm ngó”.”
Người khác thì nhẹ bị vận đen đeo bám, nặng thì bị sét đánh. Hạ Chiêu tuy chưa đến mức bị trời tru đất diệt nhưng cũng chẳng khá hơn là bao... vì cô đã bị một cái hệ thống trời đánh lừa... bán.
Không sai, là bán thật sự!
Tên của nó nghe còn tưởng chuyện đùa: “Hệ thống bày quán ăn khuya”.
Ngay lúc cái thứ gọi là “hệ thống” bắt đầu tự giới thiệu, não Hạ Chiêu như bị rút phích điện. Trống rỗng. Không tín hiệu. Không tiếp thu được bất kỳ dữ kiện nào.
Đến khi cuối cùng cũng tiêu hóa xong mớ thông tin, hiểu được rốt cuộc nó muốn mình làm gì, đôi mắt đào to tròn của cô lập tức trừng lớn như muốn bật ra khỏi hốc mắt.
“Hệ Thống Bày Quán Ăn Khuya” á???
Nghe cái tên là đã thấy không lành rồi!
ĐÊM KHUYA???
BÀY QUÁN???
LÀM VIỆC???
Ba chữ, chữ nào cũng là ác mộng với một người sống an nhàn, ăn chơi hưởng thụ như cô!
Trong đời Hạ Chiêu, nỗi khổ lớn nhất cô từng nếm trải chính là lần khóc đến nấc nghẹn trong lễ tang ba mẹ. Khóc đến mức không thở nổi, mắt sưng húp như bánh bao vừa hấp xong.
Nhưng dẫu người thân đều đã khuất thì Hạ Chiêu vẫn là tiểu thư “mười ngón chưa từng dính nước xuân”, chuẩn kiểu con nhà giàu sống trong nhung lụa.
Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà nâng cô như nâng trứng, chẳng để cô đυ.ng vào bất kỳ việc nặng nhọc nào. Mà lớn lên rồi, cô cũng... duy trì phong độ đó, chuyện đời chưa từng trải, khổ cực chưa từng nếm.
Với một người như Hạ Chiêu, một tiểu thư chính hiệu đã quen sống sung sướиɠ, chưa từng đυ.ng móng tay vào việc đời thì chuyện phải... mở quán bán cơm đúng là điều Hạ Chiêu chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Vậy mà, sự thật trớ trêu vẫn xảy ra.
Đến đêm thứ ba đứng quán, Hạ Chiêu đã chửi cái hệ thống ấy “không dưới một nghìn lẻ một lần”. Mắng từ tổ tiên tám đời nó cho đến thuật toán bên trong, không chừa cái gì.
Hạ Chiêu vốn dĩ chẳng thiếu gì trong cuộc sống, gia đình để lại cho cô một căn nhà tổ khang trang, thêm ba căn nhà cho thuê đều đặn sinh lời. Mỗi ngày của cô trôi qua yên bình đến mức nhàn hạ.
Chẳng cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, cô dành thời gian ở nhà chơi game, ăn cơm hộp, rồi vui vẻ "chill" qua ngày. Cuộc sống ấy đúng chuẩn "tiên giới" trong mắt bao người. Và Hạ Chiêu thì tận hưởng nó đến mức chẳng bao giờ muốn thay đổi.
Đổi lại để làm gì? Đang sống sung sướиɠ thế này mà!
Nhưng mà, ông bà xưa nói cấm có sai: “Sống sung sướиɠ quá thì kiểu gì cũng... bị “nhòm ngó”.”
Người khác thì nhẹ bị vận đen đeo bám, nặng thì bị sét đánh. Hạ Chiêu tuy chưa đến mức bị trời tru đất diệt nhưng cũng chẳng khá hơn là bao... vì cô đã bị một cái hệ thống trời đánh lừa... bán.
Tên của nó nghe còn tưởng chuyện đùa: “Hệ thống bày quán ăn khuya”.
Ngay lúc cái thứ gọi là “hệ thống” bắt đầu tự giới thiệu, não Hạ Chiêu như bị rút phích điện. Trống rỗng. Không tín hiệu. Không tiếp thu được bất kỳ dữ kiện nào.
Đến khi cuối cùng cũng tiêu hóa xong mớ thông tin, hiểu được rốt cuộc nó muốn mình làm gì, đôi mắt đào to tròn của cô lập tức trừng lớn như muốn bật ra khỏi hốc mắt.
“Hệ Thống Bày Quán Ăn Khuya” á???
Nghe cái tên là đã thấy không lành rồi!
ĐÊM KHUYA???
BÀY QUÁN???
LÀM VIỆC???
Ba chữ, chữ nào cũng là ác mộng với một người sống an nhàn, ăn chơi hưởng thụ như cô!
Trong đời Hạ Chiêu, nỗi khổ lớn nhất cô từng nếm trải chính là lần khóc đến nấc nghẹn trong lễ tang ba mẹ. Khóc đến mức không thở nổi, mắt sưng húp như bánh bao vừa hấp xong.
Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà nâng cô như nâng trứng, chẳng để cô đυ.ng vào bất kỳ việc nặng nhọc nào. Mà lớn lên rồi, cô cũng... duy trì phong độ đó, chuyện đời chưa từng trải, khổ cực chưa từng nếm.
Với một người như Hạ Chiêu, một tiểu thư chính hiệu đã quen sống sung sướиɠ, chưa từng đυ.ng móng tay vào việc đời thì chuyện phải... mở quán bán cơm đúng là điều Hạ Chiêu chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Vậy mà, sự thật trớ trêu vẫn xảy ra.
Đến đêm thứ ba đứng quán, Hạ Chiêu đã chửi cái hệ thống ấy “không dưới một nghìn lẻ một lần”. Mắng từ tổ tiên tám đời nó cho đến thuật toán bên trong, không chừa cái gì.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
