0 chữ
Chương 36
Chương 36: Oán giận
Ngu Ý sợ tiếng kêu của huynh ấy dẫn dụ tên biếи ŧɦái kia tìm tới, vội vươn cánh tay bóp mỏ huynh ấy lại, dỗ dành: “Phải phải phải, muội biết rồi, muội chỉ nói đùa thôi mà. Tiểu sư muội tướng mạo thô tục, sao có thể xứng với huynh được chứ.”
Hạc sư huynh quanh quẩn mấy dãy núi gần đây mỗi ngày, cảm giác phương hướng tốt hơn Ngu Ý rất nhiều, dù sương mù bao phủ Vân sơn, huynh ấy vẫn có thể lần theo linh cảm tìm đến nơi trú ngụ quen thuộc.
Một người một hạc đáp xuống một thung lũng ẩn mình cực kỳ kín đáo, hai bên là núi cao dựng đứng tạo thành một rãnh sâu hun hút. Cây cối trong thung lũng mọc rất tươi tốt, tán cây sum suê như mây, trong màn sương dày đặc trông đen kịt một vùng.
Hạc sư huynh cõng nàng đáp xuống rừng cây, bên dưới tán lá rậm rạp, vậy mà lại ẩn giấu một hồ nước sâu thẳm, quanh hồ lượn lờ mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, là một hồ nước suối nóng. Bên bờ còn nở đầy những đóa hoa nhỏ li ti.
Đây là nơi Hạc sư huynh bí mật tắm rửa, đến cả Ngu Ý trước kia cũng chưa từng đến.
Không thể ra khỏi mê chướng, họ đành tạm thời ở lại đây. Hạc sư huynh nhảy xuống nước chải chuốt lông vũ, còn Ngu Ý chỉ rửa mặt qua loa, rồi ngồi xếp bằng dưới gốc cây, mong sớm khôi phục lại linh lực.
Với tu vi vừa kết đan của nàng hiện tại, việc miễn cưỡng triệu hồi kiếm linh cảnh giới Nguyên Anh mà sư phụ để lại là điều vô cùng miễn cưỡng. Chỉ vài khoảnh khắc triệu hồi đã khiến đan điền nàng cạn sạch.
Mỗi khi đến lúc thế này, Ngu Ý lại nghi ngờ hào quang nữ chính của mình. Tại sao nhân vật chính nhà người ta chỉ mất một năm luyện khí, hai năm trúc cơ, ba năm kết đan, rồi bốn năm năm đã thẳng tiến Nguyên Anh, Hóa Thần?
Còn nàng, có căn cơ linh lực được sư phụ dốc cả đời truyền lại, bắt đầu tu luyện từ cảnh giới trúc cơ, khổ tu suốt năm năm trong bí cảnh rừng trúc, mỗi ngày vung kiếm mười nghìn lần, suýt chút nữa hút cạn linh nhãn trong bí cảnh, mới gian nan leo lên được Kim Đan.
Chẳng lẽ hào quang nữ chính của nàng đều phân hết vào mấy đóa đào thối hình thù quái đản kia rồi sao?
Thế nhưng nàng đâu biết, năm năm kết thành Kim Đan đã là điều mà vô số tu sĩ không dám mơ tưởng.
Trong lòng Ngu Ý đầy tức giận, nhưng vẫn đành buông bỏ tạp niệm, tĩnh tâm ngồi thiền, vận hành chu thiên. Thế nhưng ngồi thiền đến nửa ngày, trong cơ thể nàng vẫn chẳng có chút linh lực nào phục hồi, kinh mạch khô hạn như sa mạc.
Hạc sư huynh quanh quẩn mấy dãy núi gần đây mỗi ngày, cảm giác phương hướng tốt hơn Ngu Ý rất nhiều, dù sương mù bao phủ Vân sơn, huynh ấy vẫn có thể lần theo linh cảm tìm đến nơi trú ngụ quen thuộc.
Một người một hạc đáp xuống một thung lũng ẩn mình cực kỳ kín đáo, hai bên là núi cao dựng đứng tạo thành một rãnh sâu hun hút. Cây cối trong thung lũng mọc rất tươi tốt, tán cây sum suê như mây, trong màn sương dày đặc trông đen kịt một vùng.
Hạc sư huynh cõng nàng đáp xuống rừng cây, bên dưới tán lá rậm rạp, vậy mà lại ẩn giấu một hồ nước sâu thẳm, quanh hồ lượn lờ mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, là một hồ nước suối nóng. Bên bờ còn nở đầy những đóa hoa nhỏ li ti.
Không thể ra khỏi mê chướng, họ đành tạm thời ở lại đây. Hạc sư huynh nhảy xuống nước chải chuốt lông vũ, còn Ngu Ý chỉ rửa mặt qua loa, rồi ngồi xếp bằng dưới gốc cây, mong sớm khôi phục lại linh lực.
Với tu vi vừa kết đan của nàng hiện tại, việc miễn cưỡng triệu hồi kiếm linh cảnh giới Nguyên Anh mà sư phụ để lại là điều vô cùng miễn cưỡng. Chỉ vài khoảnh khắc triệu hồi đã khiến đan điền nàng cạn sạch.
Mỗi khi đến lúc thế này, Ngu Ý lại nghi ngờ hào quang nữ chính của mình. Tại sao nhân vật chính nhà người ta chỉ mất một năm luyện khí, hai năm trúc cơ, ba năm kết đan, rồi bốn năm năm đã thẳng tiến Nguyên Anh, Hóa Thần?
Còn nàng, có căn cơ linh lực được sư phụ dốc cả đời truyền lại, bắt đầu tu luyện từ cảnh giới trúc cơ, khổ tu suốt năm năm trong bí cảnh rừng trúc, mỗi ngày vung kiếm mười nghìn lần, suýt chút nữa hút cạn linh nhãn trong bí cảnh, mới gian nan leo lên được Kim Đan.
Thế nhưng nàng đâu biết, năm năm kết thành Kim Đan đã là điều mà vô số tu sĩ không dám mơ tưởng.
Trong lòng Ngu Ý đầy tức giận, nhưng vẫn đành buông bỏ tạp niệm, tĩnh tâm ngồi thiền, vận hành chu thiên. Thế nhưng ngồi thiền đến nửa ngày, trong cơ thể nàng vẫn chẳng có chút linh lực nào phục hồi, kinh mạch khô hạn như sa mạc.
13
0
3 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
