0 chữ
Chương 29
Chương 29: Sở thích của chàng dường như chẳng dính dáng gì đến loài người
Hệ thống sợ đến nỗi im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Tiết Trầm Cảnh ngồi ngây người một lát, rồi đứng lên, men theo đường núi chậm rãi bước lên trên, quay trở lại ngôi miếu Sơn Thần đã sụp đổ kia.
Đá vụn trên mặt đất lăn lộn theo từng bước chân của chàng, dần dần xếp lại và khảm vào nhau, ngôi miếu đổ nát cũng từ từ khôi phục, trông như thể thời gian đang quay ngược.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy giữa các phiến đá có những sợi tơ dính nhớt như keo. Đây không phải là thời gian đảo ngược, mà là những xà cột và khối đá đổ sập được các sợi tơ kéo lại, dính chặt vào nhau lần nữa.
Tượng Sơn Thần trong miếu đã vỡ tan tành, những mảnh đá đầy sắc màu rơi vãi khắp mặt đất.
Tiết Trầm Cảnh đứng trước thần đàn, từ trong bóng tối dưới chân chàng vươn ra những xúc tu trong suốt đang ngọ nguậy, nhặt từng mảnh vụn của tượng thần đem đặt lên thần đàn, rồi dùng tơ dính lại với nhau.
Chẳng mấy chốc, bức tượng dần hiện hình. Thân thể tròn trịa, tứ chi quấn quýt, nhưng trên đầu lại thiếu mất một mảng lớn.
Trên mặt đất đã không còn mảnh đá nào có màu sắc.
Hệ thống dè dặt nói: “Chủ nhân, ta thấy có vẻ như ngài ghép sai rồi.”
Không chỉ là sai, mà là sai hoàn toàn, khác biệt đến mức không thể nhận ra. Dựa theo những con ma vật kỳ quái mà Tiết Trầm Cảnh từng nuôi, nó thực sự nghi ngờ sở thích của chủ nhân mình.
Sở thích của chàng dường như chẳng dính dáng gì đến loài người.
Nghĩ đến đây, hệ thống càng thêm u sầu.
Tiết Trầm Cảnh nhìn chằm chằm vào bức tượng một lúc, trong không trung vang lên tiếng gió rít, xúc tu múa may nhanh chóng, bức tượng Sơn Thần trên thần đàn lập tức bị tháo rời thành từng mảnh vụn, rồi lại được ghép lại trong chốc lát.
Lần này trông có hơi giống người hơn, nhưng chẳng có pho tượng nào lại có cái miệng toác ra ở bụng như thế cả. Màu sắc trên thân cũng lộn xộn, nhìn là biết không hài hòa chút nào.
“Hồi trước trông ngài ấy thật sự không như vậy đâu.” Hệ thống lên tiếng, hiện ra hình ảnh pho tượng trước khi bị phá hủy cho chủ nhân xem: “Ngài ấy bị phong hóa rất nặng, hình dáng đã mờ nhòe, nhưng màu sắc thì vẫn rất tươi sáng. Chủ nhân có thể dựa vào màu trên các mảnh mà ghép lại.”
Tiết Trầm Cảnh chấp nhận đề nghị của nó, lại tháo rời tượng lần nữa, phân loại các mảnh đá theo màu sơn, rồi dựa theo đường nét hoa văn mà ghép lại.
“Đúng đúng đúng, ở đây nè, mảnh này ghép đúng rồi.” Hệ thống vui vẻ vây quanh xem một lúc, sau đó mới phản ứng lại, la lên: “Không đúng không đúng! Bây giờ chúng ta phải đi theo nữ chính để tăng độ hảo cảm với nàng ấy, chứ đâu phải ở đây chơi xếp hình!”
Tiết Trầm Cảnh ngồi ngây người một lát, rồi đứng lên, men theo đường núi chậm rãi bước lên trên, quay trở lại ngôi miếu Sơn Thần đã sụp đổ kia.
Đá vụn trên mặt đất lăn lộn theo từng bước chân của chàng, dần dần xếp lại và khảm vào nhau, ngôi miếu đổ nát cũng từ từ khôi phục, trông như thể thời gian đang quay ngược.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy giữa các phiến đá có những sợi tơ dính nhớt như keo. Đây không phải là thời gian đảo ngược, mà là những xà cột và khối đá đổ sập được các sợi tơ kéo lại, dính chặt vào nhau lần nữa.
Tượng Sơn Thần trong miếu đã vỡ tan tành, những mảnh đá đầy sắc màu rơi vãi khắp mặt đất.
Tiết Trầm Cảnh đứng trước thần đàn, từ trong bóng tối dưới chân chàng vươn ra những xúc tu trong suốt đang ngọ nguậy, nhặt từng mảnh vụn của tượng thần đem đặt lên thần đàn, rồi dùng tơ dính lại với nhau.
Trên mặt đất đã không còn mảnh đá nào có màu sắc.
Hệ thống dè dặt nói: “Chủ nhân, ta thấy có vẻ như ngài ghép sai rồi.”
Không chỉ là sai, mà là sai hoàn toàn, khác biệt đến mức không thể nhận ra. Dựa theo những con ma vật kỳ quái mà Tiết Trầm Cảnh từng nuôi, nó thực sự nghi ngờ sở thích của chủ nhân mình.
Sở thích của chàng dường như chẳng dính dáng gì đến loài người.
Nghĩ đến đây, hệ thống càng thêm u sầu.
Tiết Trầm Cảnh nhìn chằm chằm vào bức tượng một lúc, trong không trung vang lên tiếng gió rít, xúc tu múa may nhanh chóng, bức tượng Sơn Thần trên thần đàn lập tức bị tháo rời thành từng mảnh vụn, rồi lại được ghép lại trong chốc lát.
“Hồi trước trông ngài ấy thật sự không như vậy đâu.” Hệ thống lên tiếng, hiện ra hình ảnh pho tượng trước khi bị phá hủy cho chủ nhân xem: “Ngài ấy bị phong hóa rất nặng, hình dáng đã mờ nhòe, nhưng màu sắc thì vẫn rất tươi sáng. Chủ nhân có thể dựa vào màu trên các mảnh mà ghép lại.”
Tiết Trầm Cảnh chấp nhận đề nghị của nó, lại tháo rời tượng lần nữa, phân loại các mảnh đá theo màu sơn, rồi dựa theo đường nét hoa văn mà ghép lại.
“Đúng đúng đúng, ở đây nè, mảnh này ghép đúng rồi.” Hệ thống vui vẻ vây quanh xem một lúc, sau đó mới phản ứng lại, la lên: “Không đúng không đúng! Bây giờ chúng ta phải đi theo nữ chính để tăng độ hảo cảm với nàng ấy, chứ đâu phải ở đây chơi xếp hình!”
15
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
