0 chữ
Chương 9
Chương 9: Ác quỷ Mạch Túc săn mồi
Đối mặt với cảnh tàn sát trước mắt, ánh mắt Tái Thác không hề gợn sóng, lạnh lùng như một mặt hồ tù đọng. Tùy Hòa bỗng thấy hơi sợ hãi. Ở nơi này, hai chữ mạng người còn rẻ mạt hơn cả cỏ khô đá vụn trên mặt đất.
Cô sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ trở nên như bọn họ, máu lạnh vô tình, xem mạng người như cỏ rác.
“Chậc! Một lũ vô dụng! Muốn chết mà cũng lề mề như vậy!”
Mạch Túc từ trên trời giáng xuống, chín chiếc đuôi trắng từ dưới chân hắn bung ra như những nan quạt, đánh văng đám tù nhân đang hỗn chiến.
[Tiểu Long Nữ?]
“Đàn bà? Cô dám coi mình là đàn bà à, muốn chết đây mà!”
Nghe được tiếng lòng của Tùy Hòa, Mạch Túc cuộn một chiếc rìu ném về phía cô, tốc độ nhanh đến mức Tùy Hòa hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Gϊếŧ hại người vô tội, cậu nên biết là tội gì.”
Tái Thác nhanh tay lẹ mắt chụp lấy chiếc rìu, sắc mặt lạnh như hầm băng, rồi thuận tay ném ngược lại.
Tùy Hòa sợ đến mức tay chân bủn rủn, tim đập thình thịch, không dám tin mình vừa suýt nữa đã xuống gặp Diêm Vương.
Cô vội vàng nấp sau lưng Tái Thác, ngay cả đầu cũng không dám ló ra nhìn, chỉ sợ Mạch Túc lại phi thêm một chiếc rìu nữa bổ vỡ sọ mình.
“Thật sao? Nhưng liệu anh cản được tôi không?”
Dứt lời, hắn bèn nhún chân lao thẳng về phía Tùy Hòa.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng trải qua, Tùy Hòa nào đã thấy trận chiến thế này, cô lập tức sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất.
Tái Thác nói được làm được, luôn che chắn cho cô ở phía sau, nhưng đối mặt với nụ cười tựa ác quỷ địa ngục đến đòi mạng của Mạch Túc, Tùy Hòa cứ nhìn thấy là sợ.
Nhân lúc hai người họ đang giao đấu, Tùy Hòa co giò bỏ chạy. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chỉ cần cô chạy đủ nhanh, đủ xa, Mạch Túc không tìm thấy cô thì sẽ không thể gϊếŧ cô được.
Trùng hợp là Mạch Túc thấy bóng lưng cô đang bỏ chạy cũng có cùng suy nghĩ. Chỉ cần hắn thoát khỏi sự đeo bám của Tái Thác rồi trốn vào rừng, hắn có thể thỏa thích tận hưởng niềm vui săn đuổi con mồi.
Tùy Hòa chạy một lúc lâu, ngoảnh lại không thấy ai đuổi theo, cô vội tìm một bụi cỏ rậm rồi giấu mình vào trong.
[Hệ thống! Hệ thống! Cậu mau ra đây!]
Hiện giờ người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có hệ thống, nhưng cô đã gào thét trong lòng cả trăm lần mà hệ thống vẫn như bị sập nguồn, không có chút phản ứng nào.
“Tiểu Khâu? Tôi gọi cô như vậy được chứ?”
Giọng của Mạch Túc vang lên từ bên ngoài, dọa Tùy Hòa giật nảy mình. Cô vội bịt chặt miệng, không để mình phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Cô ra đây đi, xin lỗi, Tái Thác đã dạy dỗ tôi rồi, tôi không nên ra tay bắt nạt cô.”
Tiếng bước chân của Mạch Túc ngày một gần, giọng điệu đáng thương cầu xin tha thứ của hắn liên tục lọt vào tai Tùy Hòa.
“Thật sự xin lỗi! Cô mau ra đây đi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải mau về thôi, ở đây có rất nhiều hoang thú, một cô gái ở bên ngoài một mình không an toàn đâu.” Mạch Túc không ngừng dụ dỗ.
Xung quanh như thể đã hẹn trước, vang lên vài tiếng gầm của hoang thú, nghe mà Tùy Hòa tê cả da đầu, sợ hãi co rúm người lại.
Cú co người này lại gây họa, chỉ nghe một tiếng “rắc”, âm thanh cành cây gãy vang lên giòn tan giữa khu rừng tĩnh lặng.
Mạch Túc lập tức khóa chặt mục tiêu, trên mặt lại nở một nụ cười gian ác.
“Ha! Tìm thấy cô rồi nhé!”
Bị phát hiện, Tùy Hòa lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy, dọc đường loạng choạng vấp ngã như thể có ác quỷ đuổi theo sau lưng.
Không, Mạch Túc còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!
Tốc độ của cô trong mắt Mạch Túc chẳng nhanh hơn bà lão què chân là bao.
Chiếc đuôi trắng từ sau lưng hắn vươn ra như một ngọn roi dày, quất “vυ"t” một tiếng rồi giáng mạnh xuống đầu Tùy Hòa.
Cô sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ trở nên như bọn họ, máu lạnh vô tình, xem mạng người như cỏ rác.
“Chậc! Một lũ vô dụng! Muốn chết mà cũng lề mề như vậy!”
Mạch Túc từ trên trời giáng xuống, chín chiếc đuôi trắng từ dưới chân hắn bung ra như những nan quạt, đánh văng đám tù nhân đang hỗn chiến.
[Tiểu Long Nữ?]
“Đàn bà? Cô dám coi mình là đàn bà à, muốn chết đây mà!”
Nghe được tiếng lòng của Tùy Hòa, Mạch Túc cuộn một chiếc rìu ném về phía cô, tốc độ nhanh đến mức Tùy Hòa hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Gϊếŧ hại người vô tội, cậu nên biết là tội gì.”
Tùy Hòa sợ đến mức tay chân bủn rủn, tim đập thình thịch, không dám tin mình vừa suýt nữa đã xuống gặp Diêm Vương.
Cô vội vàng nấp sau lưng Tái Thác, ngay cả đầu cũng không dám ló ra nhìn, chỉ sợ Mạch Túc lại phi thêm một chiếc rìu nữa bổ vỡ sọ mình.
“Thật sao? Nhưng liệu anh cản được tôi không?”
Dứt lời, hắn bèn nhún chân lao thẳng về phía Tùy Hòa.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cãi nhau cũng chưa từng trải qua, Tùy Hòa nào đã thấy trận chiến thế này, cô lập tức sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất.
Tái Thác nói được làm được, luôn che chắn cho cô ở phía sau, nhưng đối mặt với nụ cười tựa ác quỷ địa ngục đến đòi mạng của Mạch Túc, Tùy Hòa cứ nhìn thấy là sợ.
Trùng hợp là Mạch Túc thấy bóng lưng cô đang bỏ chạy cũng có cùng suy nghĩ. Chỉ cần hắn thoát khỏi sự đeo bám của Tái Thác rồi trốn vào rừng, hắn có thể thỏa thích tận hưởng niềm vui săn đuổi con mồi.
Tùy Hòa chạy một lúc lâu, ngoảnh lại không thấy ai đuổi theo, cô vội tìm một bụi cỏ rậm rồi giấu mình vào trong.
[Hệ thống! Hệ thống! Cậu mau ra đây!]
Hiện giờ người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có hệ thống, nhưng cô đã gào thét trong lòng cả trăm lần mà hệ thống vẫn như bị sập nguồn, không có chút phản ứng nào.
“Tiểu Khâu? Tôi gọi cô như vậy được chứ?”
“Cô ra đây đi, xin lỗi, Tái Thác đã dạy dỗ tôi rồi, tôi không nên ra tay bắt nạt cô.”
Tiếng bước chân của Mạch Túc ngày một gần, giọng điệu đáng thương cầu xin tha thứ của hắn liên tục lọt vào tai Tùy Hòa.
“Thật sự xin lỗi! Cô mau ra đây đi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải mau về thôi, ở đây có rất nhiều hoang thú, một cô gái ở bên ngoài một mình không an toàn đâu.” Mạch Túc không ngừng dụ dỗ.
Xung quanh như thể đã hẹn trước, vang lên vài tiếng gầm của hoang thú, nghe mà Tùy Hòa tê cả da đầu, sợ hãi co rúm người lại.
Cú co người này lại gây họa, chỉ nghe một tiếng “rắc”, âm thanh cành cây gãy vang lên giòn tan giữa khu rừng tĩnh lặng.
Mạch Túc lập tức khóa chặt mục tiêu, trên mặt lại nở một nụ cười gian ác.
“Ha! Tìm thấy cô rồi nhé!”
Bị phát hiện, Tùy Hòa lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy, dọc đường loạng choạng vấp ngã như thể có ác quỷ đuổi theo sau lưng.
Không, Mạch Túc còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!
Tốc độ của cô trong mắt Mạch Túc chẳng nhanh hơn bà lão què chân là bao.
Chiếc đuôi trắng từ sau lưng hắn vươn ra như một ngọn roi dày, quất “vυ"t” một tiếng rồi giáng mạnh xuống đầu Tùy Hòa.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
