0 chữ
Chương 10
Chương 10: Chết đi sống lại
Nếu là bình thường, với một đòn tấn công mạnh như vậy, dù Tùy Hòa không chết ngay tại chỗ thì đốt sống cổ cũng chắc chắn bị đánh gãy. Nhưng cô chỉ bị đánh cho lảo đảo, vừa đứng vững lại là lập tức bỏ chạy.
[Tái Thác đúng là đáng tin cậy! Cái mũ bảo hiểm xấu xí này đúng là bảo bối, yêu anh chết mất.]
Đầu Tùy Hòa bị đánh ong ong, còn chưa kịp mừng thầm được bao lâu, giọng nói đòi mạng của Mạch Túc lại vang lên: “Ồ! Da cũng dày gớm! Da của cô lột ra làm đèn l*иg treo trên tường chắc chắn sẽ bền lắm đây.”
Mạch Túc đột ngột dùng sức dưới chân, thoáng chốc đã đuổi kịp Tùy Hòa, giơ tay tát một cái khiến cô bay ra xa.
Lá cây trên cả một khoảng rừng bị cú va chạm của Tùy Hòa làm cho chấn động, rơi lả tả phủ kín người cô.
Mạch Túc bay tới, siết lấy cổ Tùy Hòa, dễ dàng nhấc bổng cô lên trước mặt.
Tùy Hòa phun thẳng vào mặt Mạch Túc.
Mạch Túc cười khẩy một tiếng, lau đi nước bọt, lực trong tay ngày một mạnh hơn, sắc mặt Tùy Hòa nhanh chóng tím lại như gan lợn.
“Tôi thật sự rất muốn biết nếu cô chết, Tái Thác có đau lòng không? Vậy nên làm ơn hãy chết đi để thỏa mãn trí tò mò của tôi nhé!”
Ánh mắt Mạch Túc tràn ngập sự điên cuồng và tàn nhẫn, lại xen lẫn chút cầu khẩn.
“Thằng… điên!” Tùy Hòa khó khăn nặn ra vài chữ.
Mạch Túc nghe thấy giọng cô, lực trong tay bất giác nới lỏng, có chút kinh ngạc: “Cô biết nói?”
[Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện ký chủ sử dụng ba byte, trừ ba ngày tuổi thọ, tuổi thọ còn lại mười lăm ngày.] Giọng máy móc lạnh như băng của hệ thống vang lên trong đầu Tùy Hòa như một lá bùa đòi mạng.
Bất ngờ nghe thấy giọng điện tử quen thuộc của hệ thống, Tùy Hòa mừng như điên trong lòng, suýt nữa thì nhảy cẫng lên. Cô cũng chẳng buồn để ý tình hình xung quanh, một mực gào thét gọi hệ thống cứu mạng.
Tiếng cảnh báo cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, dù Tùy Hòa có gọi thế nào, nó cũng chỉ như một cái máy phát lại, không hề thay đổi.
Tùy Hòa cố nén cơn muốn chửi bậy, đây chỉ là một cái máy tự động, cái hệ thống chết tiệt kia vốn dĩ chưa tỉnh lại.
Mạch Túc điều khiển lực tay rất có chừng mực, trước khi bóp nát khí quản và động mạch của cô, hắn sẽ hơi giảm lực đi một chút.
“Nói mau! Cô giả câm rốt cuộc là có mục đích gì?”
[Ngươi đang bóp cổ ta, nói thế quái nào được?]
Tùy Hòa thầm chửi một câu, đúng là đồ không có não!
“Không nói phải không? Vậy thì chỉ có thể chết thôi.” Ánh mắt Mạch Túc lóe lên một tia tàn nhẫn, lực trên tay lại tăng thêm vài phần.
[Tổ cha nhà ngươi! Hệ thống, cả tổ cha nhà ngươi nữa! Cái thứ không đáng tin cậy nhà ngươi…]
Trước khi chết, Tùy Hòa điên cuồng chửi rủa không nể nang, ngay cả lão sếp keo kiệt hại cô tăng ca đến đột tử cũng bị cô lôi ra chửi cả mười tám đời tổ tông.
Mạch Túc: … Sao người ta có thể chửi bậy tục tĩu đến thế?
Ngay lúc Tùy Hòa đinh ninh rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây, đột nhiên, một đoạn nhạc nền hào hùng điếc tai nhức óc vang lên trong đầu cô không một lời báo trước.
[Ông đây về rồi!]
Giọng nói màu mè đó vừa dứt, Mạch Túc đang siết cổ Tùy Hòa bỗng như bị sét đánh, bốc khói trắng rồi bay văng ra ngoài.
Hệ thống ra vẻ xong xuôi mới để ý đến Tùy Hòa. Cô nằm bất động trên mặt đất, sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Tùy Hòa đã ngưng thở, tim cũng ngừng đập, hệ thống vô cùng hối hận. [Hô hấp tim đập đều không có, nguội lạnh cả rồi? Mình đến muộn rồi sao?]
[Đừng mà! Mình không muốn trở thành trò cười nữa đâu.]
Hệ thống điều khiển cơ thể của Tùy Hòa, duỗi ra hai ngón tay ấn vào vị trí tim của cô, tiến hành hồi sức tim phổi tiêu chuẩn bằng phương pháp sốc điện.
“Hộc… hộc… hệ thống…” Sau khi tỉnh lại, Tùy Hòa khó khăn ngồi dậy từ mặt đất, thở hổn hển. Cô nhanh chóng kiểm tra toàn thân, xác nhận tay chân vẫn còn nguyên vẹn, cảm xúc lập tức trở nên kích động, suýt nữa đã buột miệng nói ra những lời quá khích.
[Tái Thác đúng là đáng tin cậy! Cái mũ bảo hiểm xấu xí này đúng là bảo bối, yêu anh chết mất.]
Đầu Tùy Hòa bị đánh ong ong, còn chưa kịp mừng thầm được bao lâu, giọng nói đòi mạng của Mạch Túc lại vang lên: “Ồ! Da cũng dày gớm! Da của cô lột ra làm đèn l*иg treo trên tường chắc chắn sẽ bền lắm đây.”
Mạch Túc đột ngột dùng sức dưới chân, thoáng chốc đã đuổi kịp Tùy Hòa, giơ tay tát một cái khiến cô bay ra xa.
Lá cây trên cả một khoảng rừng bị cú va chạm của Tùy Hòa làm cho chấn động, rơi lả tả phủ kín người cô.
Mạch Túc bay tới, siết lấy cổ Tùy Hòa, dễ dàng nhấc bổng cô lên trước mặt.
Mạch Túc cười khẩy một tiếng, lau đi nước bọt, lực trong tay ngày một mạnh hơn, sắc mặt Tùy Hòa nhanh chóng tím lại như gan lợn.
“Tôi thật sự rất muốn biết nếu cô chết, Tái Thác có đau lòng không? Vậy nên làm ơn hãy chết đi để thỏa mãn trí tò mò của tôi nhé!”
Ánh mắt Mạch Túc tràn ngập sự điên cuồng và tàn nhẫn, lại xen lẫn chút cầu khẩn.
“Thằng… điên!” Tùy Hòa khó khăn nặn ra vài chữ.
Mạch Túc nghe thấy giọng cô, lực trong tay bất giác nới lỏng, có chút kinh ngạc: “Cô biết nói?”
[Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện ký chủ sử dụng ba byte, trừ ba ngày tuổi thọ, tuổi thọ còn lại mười lăm ngày.] Giọng máy móc lạnh như băng của hệ thống vang lên trong đầu Tùy Hòa như một lá bùa đòi mạng.
Bất ngờ nghe thấy giọng điện tử quen thuộc của hệ thống, Tùy Hòa mừng như điên trong lòng, suýt nữa thì nhảy cẫng lên. Cô cũng chẳng buồn để ý tình hình xung quanh, một mực gào thét gọi hệ thống cứu mạng.
Tùy Hòa cố nén cơn muốn chửi bậy, đây chỉ là một cái máy tự động, cái hệ thống chết tiệt kia vốn dĩ chưa tỉnh lại.
Mạch Túc điều khiển lực tay rất có chừng mực, trước khi bóp nát khí quản và động mạch của cô, hắn sẽ hơi giảm lực đi một chút.
“Nói mau! Cô giả câm rốt cuộc là có mục đích gì?”
[Ngươi đang bóp cổ ta, nói thế quái nào được?]
Tùy Hòa thầm chửi một câu, đúng là đồ không có não!
“Không nói phải không? Vậy thì chỉ có thể chết thôi.” Ánh mắt Mạch Túc lóe lên một tia tàn nhẫn, lực trên tay lại tăng thêm vài phần.
[Tổ cha nhà ngươi! Hệ thống, cả tổ cha nhà ngươi nữa! Cái thứ không đáng tin cậy nhà ngươi…]
Mạch Túc: … Sao người ta có thể chửi bậy tục tĩu đến thế?
Ngay lúc Tùy Hòa đinh ninh rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở đây, đột nhiên, một đoạn nhạc nền hào hùng điếc tai nhức óc vang lên trong đầu cô không một lời báo trước.
[Ông đây về rồi!]
Giọng nói màu mè đó vừa dứt, Mạch Túc đang siết cổ Tùy Hòa bỗng như bị sét đánh, bốc khói trắng rồi bay văng ra ngoài.
Hệ thống ra vẻ xong xuôi mới để ý đến Tùy Hòa. Cô nằm bất động trên mặt đất, sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Tùy Hòa đã ngưng thở, tim cũng ngừng đập, hệ thống vô cùng hối hận. [Hô hấp tim đập đều không có, nguội lạnh cả rồi? Mình đến muộn rồi sao?]
[Đừng mà! Mình không muốn trở thành trò cười nữa đâu.]
Hệ thống điều khiển cơ thể của Tùy Hòa, duỗi ra hai ngón tay ấn vào vị trí tim của cô, tiến hành hồi sức tim phổi tiêu chuẩn bằng phương pháp sốc điện.
“Hộc… hộc… hệ thống…” Sau khi tỉnh lại, Tùy Hòa khó khăn ngồi dậy từ mặt đất, thở hổn hển. Cô nhanh chóng kiểm tra toàn thân, xác nhận tay chân vẫn còn nguyên vẹn, cảm xúc lập tức trở nên kích động, suýt nữa đã buột miệng nói ra những lời quá khích.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
