Chương 6
Sự thật tàn nhẫn
Lời của Jolly
Khi hắn và cô bạn gái mới đã đi một lúc, tôi mới như tỉnh khỏi giấc mộng. Tôi rất muốn đuổi theo đập cho hắn một trận tơi bời cho đỡ tức. Tôi tức đến tím tái mặt mày, điều ấy làm Mai Hương thoả mãn:
- Ôi chà! Người đẹp sang chảnh của chúng ta bị đá phũ phàng kìa!
Mấy đứa con gái cũng vì thế mà đế vào xiên xỏ:
- Tự nhận là công chúa Jolly cơ! Nếu là công chúa thật thì anh Hoàng đã đâu đá thế.
- Người ta là hotboy đẹp trai nhà giàu cơ mà. Ai lại đi quan tâm cái đứa tầm thường không có bố mẹ kia chứ. Chắc là con rơi con rớt gì nên mới thế thôi.
...
Tôi như phát điên khi nghe tụi nó nói. Tay tôi nghiến chặt đến nỗi móng tay bấm vào da thịt hơi xót xót vì rớm máu.
Chát!
Dấu bàn tay to lớn của ai đó in trên mặt con nhỏ vừa thốt ra câu lăng mạ tôi. Môi nó bật cả máu đủ hiểu đối phương ra tay mạnh cỡ nào. Tôi quay ra nhìn, sững sờ năm giây...
Thì ra là anh Huy. Mắt anh hằn lên những tia máu đỏ tức giận. Mai Hương và đám con gái lắp bắp nhìn anh. Vì anh là doanh nhân trẻ lại tài giỏi nên rất nổi tiếng. Dù tụi nó không biết thân phận tôi nhưng phải biết đến anh. Giờ tụi nó đã tin tôi thực sự là Jolly - em gái Trần Minh Huy trong truyền thuyết. Bởi vì từ khi lên cấp ba, tôi luôn dấu giếm thân phận của mình nên họ không tin là phải.
Anh Huy không đánh con gái bao giờ, nhưng nay anh lại ra tay với đứa nữ sinh chỉ vì tôi. Trong lòng tôi trào dâng lên sự ấm áp của tình anh em.
Anh đến chỗ tôi hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Phạm Duy Hoàng...
- Lại là thằng nhóc phiền phức đấy à? Giờ nó ở đâu, dẫn anh đi.
- Thôi không sao đâu anh. Kệ hắn đi! Em không muốn dính đến hắn nữa.
Anh không nói về Phạm Duy Hoàng nữa mà kéo tay tôi đi. Anh nói cần đến tôi gấp trong một cuộc họp, tôi sẽ đóng vai phu nhân của anh. Ngồi trong chiếc Lamborghini, anh tôi nói nhỏ nhẹ:
- Em không buồn chứ?
- Em buồn lắm chứ! Em đã muốn khóc, nhưng em không thể khóc trước mặt bọn họ. Em... rất muốn... nhìn thấy bố mẹ. Em biết là họ đã mất, nhưng vẫn phải có vài tấm ảnh đúng không anh? Em...
Anh Huy im lặng không trả lời tôi, tôi biết là dù tôi có bắt bẻ đến mấy anh cũng chẳng nói, vậy nên tôi cũng ngồi im không hỏi nữa.
Lát sau, anh bỗng lên tiếng:
- Có thật là em muốn biết hết mọi chuyện lắm không?
- Tất nhiên là thật.
- Bố mẹ... đã bị xã hội đen bắt cóc. Họ bị bắt lúc em còn nằm trong bụng mẹ. Bọn chúng định sẽ không tha cả em nhưng rồi may mắn thay, cảnh sát và anh đã tìm đến hang ổ của chúng đúng lúc mẹ đau đẻ. Khi mẹ đang ẵm em thì tên cầm đầu lao đến chộp lấy em và định ném xuống đất. Bố vội vã nhảy vồ vào hắn, cố dành lại em, trong lúc giằng co... bố không may đã bị hắn đâm chết. Em tuột khỏi tay bố và... từ từ rơi xuống. Mẹ... hốt hoảng ào đến đỡ lấy em, và vô tình đã ngã trúng phải dao của hắn rơi dưới đất. Đồng bọn của hắn chạy thoát, bố mẹ mất máu quá nhiều nên... đã ra đi khi trên đường đến bệnh viện.
Nước mắt tôi trào ra tự lúc nào, anh quay sang nhìn tôi buồn rầu. Tôi hỏi tiếp:
- Vậy tại sao... bố mẹ bị bắt?
- Vì sản nghiệp đồ sộ của Trần gia. Ngày xưa bố và chú ruột của chúng ta khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng với sự giúp sức của một người ngoại quốc. Sau khi thành công, bố và chú đã hoàn lại tiền vốn cho hắn với lãi suất cao, nhưng hắn vẫn chưa vừa lòng. Hắn muốn một nửa công ty. Bố và chú không chịu nên giữa họ xảy ra xích mích. Biết trước được kết quả khi đối đầu với hắn, bố và chú lập ra một bản thừa kế hợp pháp do nhà nước bảo kê. Vì tờ giấy ấy... bố mẹ đã... Còn chú may mắn trốn thoát cùng tờ giấy ghi quyền thừa kế. Đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Tôi đã thoả mãn được nguyện vọng của mình nhưng sao lòng tôi đau đến vậy? Con người thật tàn nhẫn, chỉ vì có thế mà giết người khác ư? Chỉ tại lòng tham của con người mà bố mẹ tôi... đã...
Anh Huy lấy khăn lau đi những giọt nước mắt vương trên má tôi. Thôi, dù gì thì tôi cũng đã biết rõ mọi chuyện, tôi không cần thêm gì nữa. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vĩ Thanh để bảo nó tự chăm sóc mình khi tôi đi một tuần. Sau đó tôi gọi cho thầy Huân. Bên kia thầy nghe máy:
- Alo! Thầy nghe đây. Bây giờ là giờ học cơ mà Hương!
- Dạ... nhà em có việc gấp nên xin nghỉ một tuần. Trong một tuần ấy thầy chăm sóc Thanh giúp em nhé!
- Ừ, thầy biết rồi.
Tôi cất điện thoại đi. Lòng tôi giờ nhẹ nhõm hơn rất nhiều vì chí ít tôi cũng đã biết được bố mẹ mình ra đi như thế nào. Tôi quay sang nhìn anh, có vẻ anh không vui. Một giọt lệ tuôn dài trên má anh. Từ trước tới nay chưa bao giờ anh khóc, vậy cớ sao...? Tôi định hỏi anh nhưng rồi tôi chợt nhận ra nguyên nhân. Tôi đã sơ suất không để ý tới chuyện anh và cảnh sát đã ập tới khi mẹ vừa sinh tôi, cũng là lúc xảy ra sự việc. Vậy là chính mắt anh đã thấy cảnh bố mẹ chết trước mặt anh mà anh chẳng thể làm gì.
Tôi đã hiểu tại sao anh dấu tôi, vì anh sợ tái hiện lại vụ việc ấy. Khơi gợi lại ký ức đau buồn gây lên ám ảnh hằng đêm của anh. Nếu tôi là anh của mười bảy năm trước, có lẽ tôi cũng không thể đứng vững khi chứng kiến chuyện ấy. Lòng tôi quặn lại, chỉ vì tôi... chỉ vì tôi không hiểu chuyện mới khiến anh lúc nào cũng phải buồn như thế, tôi luôn khiến anh phải lo lắng.
Sự thật quá tàn nhẫn khiến người đàn ông chín chắn như anh tôi cũng phải khuất phục truớc nó.
Hết chương 6
27
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
