TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Kẻ phản bội​

Lời của Jolly ​

Tôi và nó gặp lại hắn trong hoàn cảnh này, hắn vẫn đẹp trai ngạo mạn như vậy, vẫn lăng nhăng như vậy chỉ có điều sau hai năm, hắn cũng chững chạc hơn.​

Tôi quay sang nhìn Vĩ Thanh, nó nhìn hắn như thể muốn lao vào xé xác hắn ra. Đúng lúc ấy hắn nhìn về phía tôi mỉm cười:

- Em vẫn đẹp lạnh lùng như vậy công chúa của tôi à!

Tôi chưa kịp phản ứng thì thấy nó phũ phàng quay lưng bỏ đi. Tôi nguýt hắn một cái rồi đuổi theo nó. Có lẽ nó vẫn còn thích hắn nên mới phản ứng như vậy. Phạm Duy Hoàng chỉ cười khểnh đáp lại cái nguýt của tôi.

Vĩ Thanh chạy ra phía sân thể dục đằng sau khu giảng đường. Khi tôi đuổi kịp nó thì thấy nó ngồi gục mặt cạnh bồn cây khóc sụt sịt. Bao lâu nay nó nói với tôi rằng nó đã quên hắn, không còn chút gì với hắn cả, nhưng giờ tôi mới thấy tài nói dối của nó thật là giỏi. Nhìn sắc mặt nó lúc hắn ngoảnh đầu ra nhìn chúng tôi, tôi biết nó vẫn còn gì đó với hắn. Còn hắn? Hắn đã đối xử ra sao với con người đã bất chấp tất cả để đi yêu một kẻ trăng hoa như hắn?

Trái tim tôi cũng như bị ai đó bóp nghẹt vì nhiều lý do. Tôi đau lòng khi thấy bạn thân của mình buồn, tôi đau lòng vì kẻ mà bạn thân mình yêu lại phản bội nó trắng trợn, tôi đau lòng vì bên cạnh hắn lúc này lại là một ai khác và tôi đau lòng vì... đã có một người khác yêu hắn nhiều hơn cả tôi. Tại sao chứ? Những người tốt vẫn phải sống những ngày đau khổ còn kẻ dối gian vẫn ung dung tự tại.

Tôi buồn thênh để nó lại một mình yên tĩnh còn mình thì đi lên lớp. Nó đau tôi cũng đau, số trời vô tình đã định hai đứa bọn tôi trở thành bạn thân của nhau rồi cùng yêu một người, cùng bị hắn vứt bỏ.

Lớp tôi ở trên tầng ba, lúc đi qua tầng hai, đập ngay vào mắt tôi là cảnh ve vãn tình tứ của một cặp đôi đứng ở hành lang lớp mười hai lý. Không sai, chính là Hoàng và bạn gái mới của hắn. Nóng bỏng lắm! Chân dài lắm! Vòng một to lắm! Tôi dừng chân nhìn hắn và bạn gái hồi lâu rồi mới cất bước lên lớp. Có vẻ như hắn đã thấy tôi liền đuổi theo lên tới tầng ba.

Hắn vào lớp tôi một cách tự nhiên và ngồi bên cạnh tôi. Những đứa mám trai đẹp nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Hắn cười khểnh nói:

- Em sao vậy, Jolly?

- Anh không được phép gọi tôi bằng cái tên đó. Và đây cũng không phải lớp anh, mời về.

- Vậy Trần Minh Hương, em không thể quay ra nói chuyện với anh tử tế được à?

- Với anh? Tôi phải nói chuyện tử tế với anh ư? Vậy anh có tử tế với tôi và bạn tôi không?

- Trần Vĩ Thanh à? Anh thấy một tháng là quá dài với một cô gái. Còn với em, anh đã không ngại bỏ ra tận hai tháng.

Chát! Tôi không kiềm được tức giận tát hắn một cái.

- Ra khỏi lớp tôi, nếu anh muốn ngôi trường này vẫn thuộc quyền bố anh.

Hắn đưa tay chạm vào bên má đã bị tôi tát:

- Em giỏi lắm! Em có biết tại sao anh phải chia tay với em không? Bạn gái mới của anh... không ai dám láo lếu với anh cả!

- Vậy thì cút đi với bạn gái mới của anh!

Từ ngoài cửa lớp đi vào là cô bạn gái thứ n của hắn, cô ta bước đến vòng tay ôm lấy cổ hắn nhìn tôi khó chịu hỏi:

- Cô ta là ai vậy anh?

- Là mẹ trẻ của anh đấy! Đi thôi em.

Hai người bọn họ vui vẻ đi ra ngoài để lại tôi với bao đôi mắt nhìn khinh bỉ. Tôi không quan tâm ai nhìn tôi như thế nào, giờ đầu tôi chỉ biết đến chữ "tức". Tôi đã hiểu cảm giác của Vĩ Thanh, rất đau đớn! Bị người mình yêu phản bội trắng trợn, tim tôi như có vạn mũi kim vô hình đâm vào.

Tôi rất muốn khóc, tôi muốn ngồi bên cạnh nó mà khóc như khi nó tâm sự với tôi. Nhưng tôi không thể, trời sinh ra tôi đã có khuôn mặt lạnh lùng, tâm tư tôi cũng lạnh lùng. Tôi rất ít khi khóc bởi tôi nghĩ không có gì đáng khóc cả. Trái lại với Vĩ Thanh, lẽ ra nó là một cô gái hồn nhiên vui vẻ nhưng chỉ vì chuyện cá nhân quá đau khổ mà nó dần trở lên vô cảm băng lãnh.

Tất cả cũng chỉ tại hắn, Phạm Duy Hoàng!

Hết chương 5​

32

0

6 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.