Chương 11
Sự thật đằng sau những năm tháng đau thương
Lời của Jolly
Trong tiết học, tôi không tài nào tập trung được. Tôi bây giờ chỉ lo xem khi nào Vĩ Thanh tỉnh lại, để đến khi ấy tôi mừng rỡ gọi một tiếng "em họ". Nhưng có lẽ... Chúa không để tôi thực hiện điều đó. Đã một tuần rồi mà Vĩ Thanh vẫn chưa có dấu hiệu gì, tôi lo lắm!
Tôi đang nghĩ nếu nó không tỉnh dậy thì sao? Nếu nó không tỉnh, tôi sẽ mất đi một người rất quan trọng với mình, ai sẽ quay lại với Phạm Duy Hoàng? Vì tôi yêu hắn, vì Vĩ Thanh là bạn thân nhất của tôi nên tôi muốn cả hai người họ đều thấy hạnh phúc.
Tôi nhìn cái đồng hồ đeo tay, lúc này là hơn mười giờ. Hơn một tiếng nữa buổi học mới kết thúc nhưng mà với tôi nó dài như cả hơn thế kỷ. Tôi muốn đến bệnh viện thăm Vĩ Thanh. Và tôi đã lấy cớ nhà có việc để xin nghỉ học.
Vội vàng thu dọn sách vở, tôi chạy một mạch tới bệnh viện. Đến cổng, tôi gặp Hoàng đang đi ra, không cần bàn cãi gì nữa tôi cũng biết thừa hắn đến đây vì Vĩ Thanh. Tôi hỏi hắn:
- Thanh tỉnh chưa?
Hắn lắc đầu lẳng lặng bỏ đi. Tôi cũng bỏ qua hắn rồi chạy vào phòng bệnh của nó. Căn phòng trắng xóa tràn ngập ánh sáng trông thật bình yên! Tôi nhìn nó nằm trên giường bệnh mà thấy xót xa vô cùng! Tôi kéo cái ghế lại ngồi cạnh nó. Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, và tôi chỉ còn nghe rõ nhịp thở của chính mình. Bất giác tôi bật khóc.
Đúng lúc ấy anh Huy đi vào. Thấy tôi anh thoáng chút ngạc nhiên rồi hỏi:
- Bây giờ là giờ học cơ mà, sao em lại trốn tiết?
- Em đã xin cô đàng hoàng rồi mà. Em rất lo cho Vĩ Thanh!
- Chuyện ở đây đã có anh lo rồi. Đừng xao nhãng việc học!
Anh đi đến gần Vĩ Thanh rồi chăm chú nhìn nó. Sắc mặt anh bỗng biến đổi, tôi thấy lạ liền nhìn anh chờ đợi một câu nói.
- Bác sĩ, bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ vào đây! - Anh luống cuống phi ra cửa gọi í ới.
Tôi vẫn không hiểu gì cả liền nhìn nó. Một hồi lâu sau tôi mới nhận ra anh Huy sửng sốt vì chuyện gì. Trên gò má trắng bệch của nó hiện lên hàng lệ. Tức là nó đã có phản ứng rồi? Tôi vui như thể bắt được vàng.
Lát sau anh Huy quay lại với bác sĩ chuyên môn. Sau một lúc nhìn nó, bác sĩ chỉ bảo:
- Cũng chưa hẳn là tin tốt. Với những trường hợp người thực vật thì các phản ứng nhỏ nhặt này không nói lên điều gì. Cần thêm thời gian theo dõi.
Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi nhìn anh, anh cũng vậy. Bây giờ nó không tỉnh thì phải chờ đến bao giờ nó mới tỉnh đây?
Bác sĩ thở dài kết luận:
- Tôi nghĩ... cô bé đã đi vào trạng thái "ngủ" vĩnh hằng rồi. Gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nói xong bác sĩ đi ra để lại đằng sau căn phòng lạnh lẽo chỉ có ba anh em tôi.
Như vừa tiêu hóa xong mấy câu nói đó, tôi nhào đến ôm chặt lấy Vĩ Thanh khóc nức nở. Nó ra đi tôi phải làm sao? Không có nó, tôi sẽ thế nào? Ai tâm sự với tôi, vui đùa với tôi?
Anh Huy tiến lại gần gỡ tay tôi ra khỏi người nó.
- Nào Jolly.
Nói vậy thôi chứ anh cũng đang khóc. Anh cũng giống tôi lúc này. Tôi ngang bướng hất tay anh ra và ôm chặt nó hơn:
- Không, em không để Vĩ Thanh đi đâu cả. Nó không được đi đâu hết.
Tôi càng lúc càng khóc to hơn, tôi không quan tâm lúc này thế giới xung quanh ra sao, tôi chỉ biết rằng nếu nó ra đi thì tâm hồn tôi cũng chết theo nó.
Tại sao chứ? Sao chúa lại bất công đến vậy? Chúa đã ban cho anh em tôi cuộc sống tốt đẹp để rồi từ từ lấy đi nó từ tay anh em tôi. Vậy thì sinh ra anh em tôi để làm gì? Ban cho cuộc sống để làm gì? Để hành hạ chúng tôi ư? Để chúng tôi ngấm dần những nỗi đau đớn tột cùng của thế gian này ư? Vậy thì Chúa đã thành công rồi đấy!
Tôi đưa tay đặt lên con tim mình, nó đau quá! Nó đập yếu ớt quá! Nó đã không còn đủ sức để chịu bất cứ nỗi đau nào mà Chúa ban cho nữa rồi.
Anh Huy lấy từ trong tay Vĩ Thanh ra bức thư mà bố nó, cũng như chú tôi để lại. Tôi và anh mở nó ra đọc.
Những dòng chữ nguệch ngoạc của người lớn lúc viết ngoáy dần hiện ra trên tờ giấy như bóp nghẹt trái tim tôi.
"Thanh à, suốt mười bảy năm nay, cho đến lúc bố ra đi, bố chỉ có thể cho con từ xin lỗi và lá thư này. Bố khắt khe, vô tâm với con không phải là vì bố ghét con, không yêu con mà là do bố muốn bảo vệ sự sống của con. Họ Trần chúng ta đang phải đối mặt với bọn xã hội đen nguy hiểm, mà trong tay bố đang nắm giữ gia sản khổng lồ của họ Trần và giấy ghi quyền sở hữu nó. Tuy bố đã trốn khỏi họ, tuy bố đã dấu thân phận thật nhưng bất cứ lúc nào bố cũng có thể bị phát hiện. Mà con là con gái ruột của bố, chúng có thể đem con ra đe dọa bố. Vậy nên bố phải tỏ ra vô tâm với con để chúng chuyển hướng rời khỏi con gái yêu của bố, đợi đến khi con trưởng thành, hiểu chuyện bố cũng yên lòng.
Con biết bố đau lòng thế nào khi mẹ con lôi con ra chuốc giận. Bố đau như thể có ai đó đâm một nhát dao vào tim bố vậy. Hồi bé, mỗi lần con khóc là mỗi lần tim bố đổ lệ. Đến khi con lớn, mỗi lần con tỏ ra lạnh nhạt, vô cảm là mỗi lần tim bố rỉ máu.
Tối hôm đó, bố biết con sợ chứ. Bố biết con phải đối diện một mình với bóng tối chứ. Bố rất muốn đến bên con lúc ấy để bảo vệ con, an ủi con nhưng lúc ấy bố đang bị bọn chúng phát hiện và theo dõi. Nếu bố sơ suất, con có thể gặp nguy hiểm hơn cái bóng tối lạnh lẽo ấy. Đêm đó, bố đã khóc một mình, tự hỏi xem con có sợ lắm không? Con có lạnh lắm không? Còn bố, bố đau lắm! Bố biết mình sắp vào đường cùng rồi, trước khi ra đi bố muốn nói cho con biết bố yêu con biết nhường nào.
Người mẹ đã sống với con suốt mười bảy năm qua, không phải mẹ ruột của con. Mẹ con hiện đang lẩn chốn bọn xã hội đen. Khi tìm được bản thừa kế, con sẽ biết địa chỉ của bà ấy. Khi tìm được mẹ, con chuyển lời tới mẹ con giúp bố nhé! Bố cũng xin lỗi bà ấy, bố yêu hai mẹ con con."
Từng dòng chữ, từng câu nói là từng nút thắt cho việc tại sao chú tôi đối xử với Vĩ Thanh như vậy suốt mười bảy năm, để rồi nó mang trong mình tâm bệnh không thuốc cứu chữa. Nếu chú tôi biết nó như thế này liệu chú có chọn cách ấy để bảo vệ nó không? Nhưng dù sao tôi cũng đã biết được chú rất yêu thương nó, còn nó thì không thể cảm nhận được điều ấy nữa rồi.
Tôi ngồi đọc từng dòng từng chữ trong bức thư bên cạnh nó với hy vọng nó sẽ nghe được và hiểu nó có người bố yêu thương nó. Cứ mỗi câu tôi đọc lên là một tràng nước mắt chảy ra từ khoé mi cay xè.
- Mày thấy không Thanh? Bố mày thương mày lắm đấy!
Tôi lại bật khóc nức nở. Sao đau thế này? Cuộc đời là thế ư? Liệu nỗi đau của tôi lúc bấy giờ có bằng của nó không? Tại sao tai họa cứ chồng chất lên đầu chúng tôi vậy? Phải chăng chúng tôi đã làm gì đó quá thất đức nên tội không thể tha thứ?
Hết chương 11
23
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
