Chương 10
Hãy để anh được yêu em lần nữa
Lời của tác giả
Nó vẫn hôn mê bất tỉnh, bỏ mặc sự lo lắng của mọi người, không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Huân, Huy, Jolly và Hoàng là những người quan tâm nó nhất, ngày nào cũng thay phiên đến thăm nó. Có thể nói cuộc sống của họ có chút đảo lộn khi nó bị như vậy.
Jolly gần như suy sụp. Cô bỏ ăn bỏ uống như một cái xác không hồn. Cô cứ tưởng lầm nó trở lên lạnh lùng như vậy vì không quan tâm tới chuyện cũ nữa, coi như trút hết nỗi buồn trong lòng, nhưng ai ngờ nó lại đè nén, tự chịu một mình. Mỗi ngày đè nén một chút, dần dần tạo ra tâm bệnh bên trong. Jolly bội phục lớp mặt lạ của nó. Quá tuyệt vời! Quá hoàn hảo đến mức cô cũng bị đánh lừa.
Căn bệnh quái ác không thuốc cứu chữa ấy đã dần ăn mòn đi tâm hồn nó, ăn mòn đi những tình cảm vốn có của con người trong nó. Thật đáng sợ! Người đàn bà tàn nhẫn! Người đàn bà đã tạo ra căn bệnh đáng sợ trong nó.
Trong khi nó hôn mê, Jolly và Huy vẫn phải tổ chức tang lễ cho người chú ruột của mình. Tối hôm trước, Huy định đến nhà Vĩ Thanh nói chuyện với bố mẹ nó về những chuyễn đã xảy ra thì bố nó đã nhận ngay ra Huy vì anh quá giống bố anh hồi trẻ. Ông kéo Huy vào phòng nói chuyện riêng. Ông kể tất cả về thân phận của mình, về chuyện của Vĩ Thanh. Ông nói: "Là chú đây Huy. Chú... chú biết mình đang gặp nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào. Bọn xã hội đen đã tìm ra chú. Chú chỉ còn lại một đứa con gái ruột thịt là Vĩ Thanh, hãy chăm sóc nó thật tốt giúp chú. Hãy nói với nó rằng chú yêu nó bằng cả mạng sống của mình, nhưng chú có nỗi khổ riêng. Tha lỗi cho chú vì mười mấy năm qua chú đã không bảo vệ được nó."
Sự thật thì Huy vẫn chưa hiểu được vì sao chú mình yêu thương Vĩ Thanh đến thế mà suốt mười bảy năm qua ông luôn dồn nó vào con đường đầy bi thương, đau đớn tột cùng, thiếu đi tình thương của cha.
Giờ thân phận của nó là em họ anh, là một thành viên của Trần gia, anh có thể yêu thương đùm bọc nó một cách công khai như em gái mình. Nó đã chịu quá nhiều bất hạnh, đã đến lúc thân phận thật của nó sẽ bù lấp phần nào nỗi đau trong quá khứ.
Nhưng có một điều, bố nó là người nắm giữ bản thừa kế, nay ông đã mất thì nó đâu? Nhà nước sẽ lấy gì làm căn cứ để bảo vệ quyền lợi của Trần gia?
----------
Đã mấy ngày trôi qua, nó không hề có dấu hiệu gì. Theo lời bác sĩ thì nếu nó tỉnh lại thì đã tỉnh rồi còn không...
Một buổi sáng, Huân dạy học với một tâm trạng không hề tốt. Đúng lúc mấy học sinh lớp mười một lý đang đàm tiếu về chuyện của nó. Hơi nóng giận, anh đập tay xuống bàn quát:
- Im lặng! Người ta bị như vậy mà các em còn nói xấu người ta được à? Thầy hỏi các em, thích một hotboy có sai không?
Cả lớp im ỉm lắc đầu. Lần đầu họ thấy Huân giận nên hơi sợ, không dám nói gì. Huân nói tiếp:
- Không sai đúng không? Các bạn nữ thấy thế là chuyện bình thường đúng không? Vậy Vĩ Thanh thích hotboy cũng không có gì sai cả. Đơn thuần là vì con người ta luôn thích những thứ đẹp đẽ. Thế vì sao các em lại lấy lý do ấy để ghét Thanh? Các em có thấy mình quá đáng không? Nếu các em không kỳ thị Thanh thì có lẽ tình trạng của bạn ấy cũng không tồi như vậy.
Cả lớp lặng đi. Huân nói không sai chút nào cả, mọi người có quyền thích trai đẹp sao nó lại không. Có đứa thấy hơi hối hận, có đứa gục mặt xuống bàn rơm rớm, bởi lẽ họ thấy mình cũng hơi có lỗi vì chuyện của nó. Đúng! Nếu họ không kỳ thị nó quá thì nó có đến nông nỗi đáng thương vậy không?
------------
Hoàng đi học nhưng hồn đã treo ngược chỗ nào. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình mất mát, hụt hẫng như vậy. Tim hắn đau như thể có dao cứa, nhát dao vô hình ấy còn sắc hơn những nhát dao tầm thường. Ai bảo vô hình là không sao? Đôi khi vô hình sẽ âm ỉ ngấm dần dần rồi ăn mòn từ bên trong còn kinh khủng hơn cả những thứ hữu hình.
Hoàng nghĩ gì đó rồi bất chấp tiết học đang diễn ra mà đi tới bệnh viện. Đứng ngoài cửa, hắn thấy Huy và một người phụ nữ trung niên ở bên giường bệnh. Người phụ nữ ấy cầm một tờ giấy gấp nhỏ đặt vào tay nó nói:
- Khổ thân con bé! Khổ thân ông Trần! Cả hai bố con họ... đáng thương quá! Ông Trần trước khi ra đi đã cố nhờ tôi chuyển bức thư này cho cái Thanh.
- Cô là hàng xóm của họ ạ?
- Ừ. Ông Trần khắt khe với con gái lắm. Nhưng ông ấy rất yêu con, lúc ra đi ông ấy luôn miệng gọi tên cái Thanh.
Nhìn nó, hai hàng lệ bất chợt chảy dài trên má Hoàng. Hắn giật mình đưa tay lên chạm nhẹ vào những giọt lệ ấy. Là nước mắt thật ư? Hắn sao thế này?
Anh bật khóc khi thấy em... thấy em buồn.
Anh đau nhói khi thấy em... thấy em bơ vơ.
Xin người ơi hãy bỏ qua những lỗi lầm.
Anh đã biết anh đã quá sai khi anh làm đau khổ tình ta.
Những câu rap trong bài Baby let's go phát ra từ cái tai nghe bluetooth văng vẳng bên tai Hoàng. Đúng như tâm trạng của hắn lúc này. Kể từ lúc hắn gặp lại nó, lần nào hắn thấy nó là lần ấy hắn tâm trạng buồn. Tình yêu thật lạ! Khi có được thì chán, khi đánh mất mới đau lòng, nhung nhớ da diết.
Đợi Huy và người phụ nữ kia ra khỏi phòng vì có việc, Hoàng mới lặng lẽ bước vào. Hắn ngồi bên cạnh mép giường nhìn khuôn mặt tái nhợt đang được cấp khí của nó mà không thể ngăn nước mắt mình rơi. Không ngờ trên đời này lại có người khiến hắn trở lên yếu đuối như thế. Hắn cầm tay nó lên hôn nhẹ và đặt lên con tim mình:
- Anh xin lỗi! Anh đã làm trái tim tổn thương của em thêm phần đau đớn. Đúng! Anh là kẻ lăng nhăng, anh không yêu ai thật lòng cả. Nhưng em... anh đã phải đánh đổi cả tình cảm thật của mình để có được em. Anh không biết anh yêu em nhiều như thế nào, chỉ biết rằng nếu em không còn tồn tại nữa thì trái tim anh cũng không còn. Trên đời này trái tim anh chỉ do em nắm giữ. Mau tỉnh lại nhé! Hãy để anh được yêu em nữa. Để anh được dùng trái tim này sưởi ấm trái tim em.
Hết chương 10
27
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
