0 chữ
Chương 49
Chương 49
Tô Dư: "Nói thì rất đường hoàng, còn không phải là sợ Đàm Nhi gia nhập tông môn rồi sẽ lấn át con gái ông ta sao."
Trong lòng Tô Dư có chút không cam lòng, trước đó không lâu, bà nghe nói Giang Việt Nhiễm đang phát triển rất tốt trong tông môn, khiến bà không khỏi có chút ghen tị.
Con gái bà và Giang Việt Nhiễm có cùng tư chất, nhưng Việt Nhiễm ở trong Ngự Thú Tông lại được chú ý, còn con gái bà chỉ có thể ở lại gia tộc nhỏ này, lại còn bị hứa hôn với một kẻ ngũ linh căn.
Giang Hoài Thanh: "Lão nhị Lâm gia cũng vào Ngự Thú Tông từ lâu, nhưng hình như chẳng có tin tức gì."
Tô Dư: "Nếu không có tin tức gì, thì chắc chắn chẳng làm nên trò trống gì."
Giang Hoài Thanh: "Chắc là vậy rồi."
Tô Dư: "Trong Ngự Thú Tông có rất nhiều người có tư chất xuất chúng, nếu không có năng lực thì khó mà nổi bật được."
—
Lâm gia.
Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Tam ca, nhạc mẫu tương lai của huynh tìm tới cửa rồi.”
Lâm Vân Dật: "Vậy sao?”
Lâm Vân Tiêu: "Đại ca theo ý của huynh, đã sai người từ chối bà ta rồi."
Lâm Vân Dật: "Khá tốt.”
Lâm Vân Tiêu: "Tam ca, làm vậy có ổn không?"
Lâm Vân Dật: "Rất ổn. Chuyện này không thể có mở đầu, một khi có bắt đầu, sau này sẽ có ngày càng nhiều người biết tin, tìm đến cửa để xin xỏ, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu."
Lâm Vân Dật: "Tam ca nói đúng.”
Lâm Vân Dật thầm nghĩ: Trong nguyên tác, bởi vì hôn ước, Lâm gia hẳn là đã tiếp tế không ít lần cho Giang gia.
Từ sau khi hắn nói chuyện với phụ thân, Lâm gia đã dần xa cách với Giang gia, không nghĩ tới, Lâm gia bên này chủ động vạch rõ ranh giới, vậy mà Tô Dư lại chủ động tìm tới cửa.
Trong nguyên tác, Tô Dư hẳn là người rất cao ngạo, vậy mà giờ đây lại làm chuyện xin xỏ như vậy.
Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Tam ca, vì ăn mừng đại ca kịp thời ngăn chặn tác phong xấu, chúng ta làm một món ăn đặc biệt để ăn mừng đi.”
Lâm Vân Dật liếc xéo Lâm Vân Tiêu một cái: "Chuyện mà đệ muốn ăn mừng có hơi nhiều rồi đấy.”
Lâm Vân Tiêu: "Làm gì có! Kịp thời ngăn chặn tác phong xấu, không đáng để ăn mừng sao?”
Lâm Vân Dật: "Không nghĩ tới Tứ đệ lại có thể nói ra lời lẽ có đạo lý như vậy, thật sự là làm cho Tam ca nhìn với cặp mắt khác xưa."
Vì một miếng ăn, vị này thật đúng là thật sự rất cố gắng.
Lâm Vân Tiêu: "Đệ chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Lâm Vân Dật: "Thôi được, ta sẽ làm bánh trứng cho đệ ăn."
Trong lòng Tô Dư có chút không cam lòng, trước đó không lâu, bà nghe nói Giang Việt Nhiễm đang phát triển rất tốt trong tông môn, khiến bà không khỏi có chút ghen tị.
Con gái bà và Giang Việt Nhiễm có cùng tư chất, nhưng Việt Nhiễm ở trong Ngự Thú Tông lại được chú ý, còn con gái bà chỉ có thể ở lại gia tộc nhỏ này, lại còn bị hứa hôn với một kẻ ngũ linh căn.
Giang Hoài Thanh: "Lão nhị Lâm gia cũng vào Ngự Thú Tông từ lâu, nhưng hình như chẳng có tin tức gì."
Tô Dư: "Nếu không có tin tức gì, thì chắc chắn chẳng làm nên trò trống gì."
Giang Hoài Thanh: "Chắc là vậy rồi."
Tô Dư: "Trong Ngự Thú Tông có rất nhiều người có tư chất xuất chúng, nếu không có năng lực thì khó mà nổi bật được."
Lâm gia.
Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Tam ca, nhạc mẫu tương lai của huynh tìm tới cửa rồi.”
Lâm Vân Dật: "Vậy sao?”
Lâm Vân Tiêu: "Đại ca theo ý của huynh, đã sai người từ chối bà ta rồi."
Lâm Vân Dật: "Khá tốt.”
Lâm Vân Tiêu: "Tam ca, làm vậy có ổn không?"
Lâm Vân Dật: "Rất ổn. Chuyện này không thể có mở đầu, một khi có bắt đầu, sau này sẽ có ngày càng nhiều người biết tin, tìm đến cửa để xin xỏ, gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu."
Lâm Vân Dật: "Tam ca nói đúng.”
Lâm Vân Dật thầm nghĩ: Trong nguyên tác, bởi vì hôn ước, Lâm gia hẳn là đã tiếp tế không ít lần cho Giang gia.
Từ sau khi hắn nói chuyện với phụ thân, Lâm gia đã dần xa cách với Giang gia, không nghĩ tới, Lâm gia bên này chủ động vạch rõ ranh giới, vậy mà Tô Dư lại chủ động tìm tới cửa.
Trong nguyên tác, Tô Dư hẳn là người rất cao ngạo, vậy mà giờ đây lại làm chuyện xin xỏ như vậy.
Lâm Vân Dật liếc xéo Lâm Vân Tiêu một cái: "Chuyện mà đệ muốn ăn mừng có hơi nhiều rồi đấy.”
Lâm Vân Tiêu: "Làm gì có! Kịp thời ngăn chặn tác phong xấu, không đáng để ăn mừng sao?”
Lâm Vân Dật: "Không nghĩ tới Tứ đệ lại có thể nói ra lời lẽ có đạo lý như vậy, thật sự là làm cho Tam ca nhìn với cặp mắt khác xưa."
Vì một miếng ăn, vị này thật đúng là thật sự rất cố gắng.
Lâm Vân Tiêu: "Đệ chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Lâm Vân Dật: "Thôi được, ta sẽ làm bánh trứng cho đệ ăn."
14
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
