0 chữ
Chương 40
Chương 40
...
Nghe được Ngân Liêm kể lại nguyên nhân, Kỳ Bối chỉ cảm thấy gượng ép. Lily không có đầu óc sao? Chỉ vì một viên tinh thạch có thể trường thọ mà không tiếc gϊếŧ hại những giống cái vô tội và bạn đời của mình.
Cho dù Berian và Ngân Liêm bây giờ còn chưa phải là bạn đời của cô, cô cũng không nỡ để họ vì mình mà bị thương.
“Sao có thể có thứ quỷ dị như vậy, giống cái chết nhiều thì nó sinh ra nhiều, ở thế giới thú, giống cái mới là quan trọng nhất chứ.” Berian cũng cảm thấy quá đáng.
Ngân Liêm nhàn nhạt nói tiếp: “Thứ đó rõ ràng là tinh thạch trong cơ thể của những con quái vật khổng lồ dưới đáy biển, con thú nhân Thỏ đã bị lừa.”
“Tấm tắc, đây là kiến thức hạn hẹp sao?” Kỳ Bối chép miệng.
Berian lại nhớ đến chuyện đã nghe trước đây. “Mẹ tôi đã nói bây giờ giống cái ngày càng ít, thường xuyên có giống cái mất tích hoặc chết, có thể nào các cô ấy đều bị những thú nhân như Lily gϊếŧ không?”
Thật là càng nghĩ càng thấy rùng rợn!
“Có khả năng, nhưng tại sao lại phải làm vậy?” Kỳ Bối không hiểu. “Người nữ... giống cái kia, trông có vẻ là tộc Nhân ngư. Giống cái tộc Nhân ngư và giống cái trên cạn có mâu thuẫn không đội trời chung sao? Giống cái trên cạn tuyệt chủng thì có lợi gì cho họ?”
“... Chẳng lẽ họ muốn độc chiếm thế giới thú nhân, thống trị thế giới thú nhân?” Berian bỗng nhiên lớn tiếng nói, dọa Kỳ Bối giật mình.
Ngân Liêm lại không mấy để ý, đuôi rắn lạnh lẽo, ôm vòng lấy Kỳ Bối. “Đề phòng người khác là điều không thể thiếu, bảo vệ tốt bản thân là được.”
Kỳ Bối đồng tình gật gật đầu.
Lily và thú nhân của cô ta cứ thế biến mất khỏi miệng lưỡi của mọi người, không còn ai bàn tán về hành vi độc ác của cô ta nữa. Cô ta cứ thế bị mọi người lãng quên, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.
...
“Ngân Liêm, hôm nay là một ngày nắng hiếm có, đi phơi nắng đi.” Kỳ Bối đẩy đẩy con rắn đang nằm trên giường khuyên nhủ.
“Xì xì.” Không.
Nghe ra sự không kiên nhẫn trong tiếng xì xì, Kỳ Bối cũng không miễn cưỡng, kéo Berian ra ngoài.
Hôm nay hiếm khi không mưa to, cô muốn đi tìm chút đồ ăn ngon, không biết còn có trứng chim không. Ngân Liêm không có hứng thú với thịt nướng, nhưng lại rất thích ăn trứng chim sống.
Nhớ lại bài học sinh vật trước đây, rắn còn thích ăn chuột. Nếu trong nhà chuột tràn lan, vậy Ngân Liêm chẳng phải có thể đảm nhận vai trò của một con mèo bắt chuột sao?
Nghĩ đến cảnh Ngân Liêm nuốt chửng chuột, Kỳ Bối rùng mình một cái, nhanh chóng vứt ý tưởng này ra khỏi đầu.
Không được không được, chuột quá bẩn!
Berian đang trên cây đào trứng chim, Kỳ Bối ngẩng đầu nhìn anh. Berian trải qua mấy tháng này, đã bù lại được phần thịt đã gầy đi, đường cong cơ bắp mượt mà hữu lực mà không khoa trương, nhìn từ phía sau, tràn đầy cảm giác an toàn.
Đột nhiên, Kỳ Bối cảm giác bên chân truyền đến cảm giác ấm áp ẩm ướt, cúi đầu nhìn, là một con Sư Tử con bụ bẫm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, dùng lưỡi nhỏ liếʍ chân cô.
Nghe được Ngân Liêm kể lại nguyên nhân, Kỳ Bối chỉ cảm thấy gượng ép. Lily không có đầu óc sao? Chỉ vì một viên tinh thạch có thể trường thọ mà không tiếc gϊếŧ hại những giống cái vô tội và bạn đời của mình.
Cho dù Berian và Ngân Liêm bây giờ còn chưa phải là bạn đời của cô, cô cũng không nỡ để họ vì mình mà bị thương.
“Sao có thể có thứ quỷ dị như vậy, giống cái chết nhiều thì nó sinh ra nhiều, ở thế giới thú, giống cái mới là quan trọng nhất chứ.” Berian cũng cảm thấy quá đáng.
Ngân Liêm nhàn nhạt nói tiếp: “Thứ đó rõ ràng là tinh thạch trong cơ thể của những con quái vật khổng lồ dưới đáy biển, con thú nhân Thỏ đã bị lừa.”
“Tấm tắc, đây là kiến thức hạn hẹp sao?” Kỳ Bối chép miệng.
Berian lại nhớ đến chuyện đã nghe trước đây. “Mẹ tôi đã nói bây giờ giống cái ngày càng ít, thường xuyên có giống cái mất tích hoặc chết, có thể nào các cô ấy đều bị những thú nhân như Lily gϊếŧ không?”
“Có khả năng, nhưng tại sao lại phải làm vậy?” Kỳ Bối không hiểu. “Người nữ... giống cái kia, trông có vẻ là tộc Nhân ngư. Giống cái tộc Nhân ngư và giống cái trên cạn có mâu thuẫn không đội trời chung sao? Giống cái trên cạn tuyệt chủng thì có lợi gì cho họ?”
“... Chẳng lẽ họ muốn độc chiếm thế giới thú nhân, thống trị thế giới thú nhân?” Berian bỗng nhiên lớn tiếng nói, dọa Kỳ Bối giật mình.
Ngân Liêm lại không mấy để ý, đuôi rắn lạnh lẽo, ôm vòng lấy Kỳ Bối. “Đề phòng người khác là điều không thể thiếu, bảo vệ tốt bản thân là được.”
Kỳ Bối đồng tình gật gật đầu.
Lily và thú nhân của cô ta cứ thế biến mất khỏi miệng lưỡi của mọi người, không còn ai bàn tán về hành vi độc ác của cô ta nữa. Cô ta cứ thế bị mọi người lãng quên, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.
“Ngân Liêm, hôm nay là một ngày nắng hiếm có, đi phơi nắng đi.” Kỳ Bối đẩy đẩy con rắn đang nằm trên giường khuyên nhủ.
“Xì xì.” Không.
Nghe ra sự không kiên nhẫn trong tiếng xì xì, Kỳ Bối cũng không miễn cưỡng, kéo Berian ra ngoài.
Hôm nay hiếm khi không mưa to, cô muốn đi tìm chút đồ ăn ngon, không biết còn có trứng chim không. Ngân Liêm không có hứng thú với thịt nướng, nhưng lại rất thích ăn trứng chim sống.
Nhớ lại bài học sinh vật trước đây, rắn còn thích ăn chuột. Nếu trong nhà chuột tràn lan, vậy Ngân Liêm chẳng phải có thể đảm nhận vai trò của một con mèo bắt chuột sao?
Nghĩ đến cảnh Ngân Liêm nuốt chửng chuột, Kỳ Bối rùng mình một cái, nhanh chóng vứt ý tưởng này ra khỏi đầu.
Không được không được, chuột quá bẩn!
Berian đang trên cây đào trứng chim, Kỳ Bối ngẩng đầu nhìn anh. Berian trải qua mấy tháng này, đã bù lại được phần thịt đã gầy đi, đường cong cơ bắp mượt mà hữu lực mà không khoa trương, nhìn từ phía sau, tràn đầy cảm giác an toàn.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
